Hoàng Tử Nghịch Ngợm Và Công Chúa Ngổ Ngáo

Chương 25: Chương 24




*Chap 24*
Bữa ăn diễn ra trong sự ngại ngùng của nó kết hợp với sự trêu trọc của hắn…
Kết thúc bữa ăn,nó hỏi hắn:
-Mới có bảy giờ,hãn sớm nhỉ,về bệnh viện luôn chứ?
-Vẫn còn 1 tiếng nữa mà,lên xe đi,tôi dẫn cô đến 1 nơi,hehe!-Hắn nháy mắt tinh nghịch
-Đi đâu thế?-Nó tò mò
-Bí mật…
-Nói đi mà!
-không thể bật mí! vì không khí ở đây khác hẳn với sự náo nhiệt,tấp nập chốn đô thị.Ngược lại,nó vô cùng yên bình và thanh tĩnh.Không chỉ vậy,không khí rất trong lành,không vương chút bụi bặm.
-Oa!Mát thật!Thích thật!-Nó kêu lên,dang 2 tay đón không khí nhìn hắn cười tươi.
-Còn chưa đủ thích đâu!-Hắn khẳng định
Dừng lại ở 1 nơi khá xa,có lẽ nó và hắn đã đi ra 1 ngoại ô nào đó cận thành phố.Khá dễ dàng nhận ra điều này bởi.
-Vậy sao?-Nó ngạc nhiên ra mặt,2 mắt long lanh tỏ vẻ vui sướng
-Nhắm mắt vào,tôi dẫn cô đi.
Nghe theo lời hắn,nó nhắm chặt mắt lại.
-Không được ti hí nhé!
-Tôi biết rồi!
-Không được ăn gian đâu đấy.
-Ừ!

-Tin được cô không chứ?
-Tôi hứa mà!!!
-Đưa tay cho tôi.
-Đưa cho anh làm gì?
-Không thì làm sao cô biết đường mà đi,lạc thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy nhá!
Nó đưa tay ra nắm lấy bàn tay hắn:
-Woa!Tay anh mát thật!
-Thích không?
-Thích thật ấy!-Nó tươi cười nói,như trẻ con vậy.
-Thế thì nắm tay tôi cả đời đi.Chịu không?-Hắn nói với giọng ấm áp mà thường ngày nó không hề nghe thấy
-Không thèm!-Nó bĩu môi,hắn lại chọc nó đây mà
-Tôi…nói thật ấy!
< Nó đơ toàn tập? Gì vậy? Đây chẳng phải Breathless của Shayne Ward sao? Nó đang nghe cái đồ thần kinh mà hay trêu trọc nó hát ư?Giọng hát của hắn vô cùng êm ái,nhẹ nhàng,có lúc da diết,lúc sâu lắng,lúc cao trào thỳ vô cùng mãnh liệt.Hắn…hắn đang hát!Một giọng ca truyền cảm hết sức,hòa vào tiếng gió vi vu mang lời hát bay xa…Vườn hoa tulip đung đưa,lắc lư như nhảy múa tô điểm thêm cho lời hát của hắn vậy…mọi thứ thật hài hòa!
-Ngậm mồm vào đi chứ!Tôi biết cô sẽ ngạc nhiên,nhưng đừng thái quá thế!Tôi hát xong lâu rồi mà cô cứ đơ như tượng ấy,rớt rãi sắp chảy hết xuống rồi kìa!
-Anh…hát hay thật ấy…
-Tất nhiên rồi!-Hắn cười toét miệng
-Hay…hay hơn cả tôi nhiều!
-Khì khì…tôi không ngờ cô cũng có lúc chịu thua người khác cơ đấy!-Hắn vuốt má nó và cười,1 nụ cười thật tươi:
-Cô có biết lời bài hát này không?Ý nghĩa lắm đấy!

-Này!Anh cứ thích vuốt với chả bẹo má tôi thế!Tôi biết,tôi rất thích nhạc của Shayne Ward mà!-Nó nhìn hắn,nheo mắt
-Ừ!Hehe…Tôi và Duy Phong hát hơi bị hay đấy nhá,chúng tôi toàn là cánh chim đầu đàn trong mỗi tiết mục biểu diễn của trường thôi!-Hắn hướng ánh mắt nên bầu trời cao vút lấp lánh hàng ngàn ngôi sao kia
-Vậy à?Thế mà tôi chưa từng nghe ai nói là anh lại là 1 giọng ca tuyệt vời thế đấy…Và tôi cũng chưa từng nghe anh hát bao giờ cả…-Nó nói,ánh mắt cũng hướng về nơi hắn đang nhìn
-Cô thì có biết cái giống gì đâu!-Hắn nhìn nó,ánh nhìn chê bai
-Hứ!Vâng,tôi không biết gì nên mới không biết rằng cái loại người vênh váo,ngang tàn,nghịch ngợm,khinh người,chuyên đi mỉa mai và trọc ghẹo người khác như anh lại hát được như thế!Đúng là ông trời bất công mà,sao cái mặt nào của anh cũng tốt đẹp như vậy chứ!Tức thật!-Nó lườm hắn
-Tôi chỉ hay thích trọc và mỉa mai cô thôi!-Hắn cười tươi
-Tại sao chứ?Anh ghét tôi thế à?-Nó nheo mày nhìn hắn
-Không biết nữa,chỉ biết tôi rất thích làm thế,và còn thích làm 1 điều nữa cơ!-Hắn cười,mặt gian gian
-Là gì?-Nó vênh mặt
-Đây này…-Hắn vuốt má nó,rồi bẹo 1 cái thật đau kết hợp với nụ cười gian không tả nổi.
-Á!Sao anh cứ thích làm như thế?Hả!-Nó cáu
-Má phính thế còn gì,yêu chết được.-Hắn lại vuốt thêm 1 cái nữa rồi ngả đầu vào vai nó.
-Cút ra!-Nó đẩy đầu hắn ra và gào lên
-Nhờ tý mà,hôm nay tôi cho cô nhiều niềm vui thế còn gì,cô đền ơn tôi đi chứ!Tuy người cô bé nhưng cũng đủ ấm áp rồi!-Hắn nói
-Tôi cho anh mượn 1 lần thôi đấy!Và lần sau đừng có nũng nịu với tôi.Khiếp!Cái gì mà nhờ tý mà chứ.Sởn da gà!-Nó nói,còn rùng mình 1 cái
-San San à!Nói tí mà!-Hắn lại nói nũng nịu,giọng như trẻ con
-Tôi lấy cục đá ghè vào mồm anh nhé!-Nó nhìn hắn cười,nụ cười siêu ‘đểu’

-Hỳ hỳ!Làm gì mà khó tính thế.Trêu cô tí thôi.Hiếm khi được như lúc này nhỉ.Thích thật!-Hắn xuýt xoa
-Thích cái đầu anh!Được ngả đầu vào vai tiểu thư đây không thích mới lạ!Hahaha-Nó đắc chí cười vang
-Thôi đừng tự sướng nữa đồ heo ngố ạ!Cô ngố lắm,lại còn đi ghen tị với tôi chứ!Haha,buồn cười quá!
-Sao?Không đúng à?Anh thì cái gì cũng tốt cũng đẹp,tôi thì khác,ai cũng chê tôi là không nữ tính,thục nữ tẹo nào,lúc nào cũng chí cha chí chóe,tính khí thì đanh đá,không giống ai,xong đã thế còn hậu đậu,làm việc gì cũng đổ vỡ!-Nó buồn rầu nói
-Hạnh San ngốc!Cô buồn đấy hả?-Hắn ngẩng đầu dậy,nhìn nó hỏi
-Không…hic-Nó quay ra nhìn hắn,mồm nói không nhưng thực sự nó đang rất buồn
-Này bé yêu!Cô buồn cái gì chứ?Cô không thục nữ hay nữ tính,cô không hiền hay đảm đang thì có sao đâu,cô nhìn xem,đầy người muốn như cô mà chẳng được ấy!Đồ ngốc ạ!-Hắn nhìn nó cười tươi,2 tay bẹo má nó nhè nhẹ.
-Muốn như tôi?Sao lại muốn?Tôi thì có gì tốt đẹp đâu!-Nó hỏi
-Sao lại không chứ!Cô tốt bụng,đáng yêu,….v.v nhiều lắm,nói chung là cô cứ biết trong mắt người khác cô không đẹp thì trong mắt tôi cô đẹp là được rồi!-Hắn gãi đầu cười xòa
-Tôi đâu cần đẹp trong mắt anh?-Nó phụng phịu
-Sao lại không?-Hắn trợn ngược mắt
-Dù gì thì khi ở bên cạnh anh nhược điểm của tôi cũng phơi bày ra hết rồi,cần gì nữa!-Nó thản nhiên
-cô nói thế mà được à?Phải nói là khi ở bên cạnh tôi cô luôn được sống là chính mình chứ!-Hắn làu bàu
-Thế nào thì cũng giống nhau cả mà!Vốn dĩ con người thật của tôi là nhiều nhược điểm thế thôi!Anh nói thế cứ như là tôi được bên cạnh anh là vui lắm ý!-Nó nhíu mày nhìn hắn
-Gì hả?Sao cô chẳng biết ơn tôi tẹo nào thế?Tôi suốt ngày đưa cô đi chơi,đi ăn uống,mua bao nhiêu là kem với cả truyện,bánh,kẹo,…thế mà cô đối xử với tôi như thế hả?-Hắn gắt lên
-Anh cáu cái gì,chẳng phải anh thích thế à?Là anh gạ tôi đi chơi chứ,anh biết đưa tôi đi đâu cũng khổ thế thì đừng gạ gẫm tôi nữa!Còn kêu ca cái gì!-Nó cáu
-Nhưng mà cô cũng phải biết ơn tôi 1 tý chứ,cô thấy có ai tôi chiều như cô không,kể cả nếu tôi có em gái chắc cũng chưa được tôi chiều chuộng như cô đâu nhá,thế mà cô lại phụ bạc như thế đấy!Biết bao cô gái xếp hàng dài vì tôi chỉ mong tôi cười hay nhìn họ một cái cũng khiến họ vui mừng,chưa có ai được như cô đâu!Xì-Hắn càu nhàu
-Anh lắm mồm như con gái ấy,nhiều người mong được tôi đếm xỉa đến mà cũng chưa đến lượt nhá!Đằng này anh được lai tôi đi chơi,được lai tôi đi ăn uống,mua sắm,suốt ngày được bẹo má,vuốt má với chả trọc ghẹo tôi,lại còn được tôi cho tựa đầu vào vai nữa,đã thế,đã thế…-Nói đến đây,tự nhiên mặt nó từ bực tức chuyển sang đỏ lựng
-Đã thế làm sao?-Hắn chăm chú nhìn nó nói 1 thôi 1 hồi tự nhiên lại dừng lại
-Đã thế lại còn được nằm cạnh tôi ngủ,lại còn được tôi ôm,lại còn được thơm má tôi,không những vậy mà anh còn cướp mất nụ hôn đầu của tôi đấy anh biết không hả!!!?????-Nó hét toáng lên
-Oh!Tôi với cô cũng thân thiết quá nhỉ?Hehe-Hắn cười gian
-Ý anh là sao?-Nó trợn hỏa nhìn hắn

-Chụt!-Hắn thơm ‘chụt’ 1 phát vào má phải nó…Mặt nó nóng phừng phừng như lửa đốt,đây là kết quả của 1 hồi cãi cọ bực tức,kèm theo 1 nụ hôn từ phía hắn…
-Anh….á á á á….tức điên lên mất!Anh chết đi,anh chết đi,anh chết đi,dám thơm trộm tôi hả,sao anh lại như thế chứ,anh quá đáng thật đấy…tôi ghét anh,tôi ghét anh….-Nó vừa gào lên,vừa đấm thùm thụp vào người hắn xả giận.
-Á…cô định đánh tôi chết đấy hả?
-Bụp!-Nó đấm 1 nhát vào mặt hắn
-Ây ya…đau quá!-Hắn kêu thảm thiết
-Anh….anh quá đáng lắm!Sao anh lại cứ làm như thế hả?Anh là đồ dê già,đồ đểu giả,đồ cơ hội,đồ đáng ghét,đồ chết tiệt…hức…Tôi đâu phải là thứ mà anh muốn làm gì cũng được chứ…hức hức…Sao anh lại suốt ngày làm như thế chứ…hức hức…tôi ghét anh…anh quá đáng lắm!hức hức….!-Nó nhìn hắn trách móc,nước mắt từ đâu trào ra,nó khóc òa lên.
-Tôi…tôi xin lỗi,tôi đùa thôi mà!-Hắn ngạc nhiên khi thấy nó khóc,hắn tệ quá,lúc nào cũng trêu nó đến cùng mới thôi,lần này thì để nó phải khóc rồi!
-Anh chết đi…đồ đáng ghét….huhuhu…-Nó càng khóc to hơn
Hắn ôm chầm lấy nó vào lòng:
-Tôi xin lỗi…tôi biết là mình quá đáng rồi,lần sau không trêu cô như thế nữa,đừng khóc nữa,nhé!-Hắn dịu dàng dỗ dành nó
-Anh...hức….hứa đi…hức hức!-Nó vừa khóc vừa nói trong vòng tay của hắn
-Tôi hứa là lần sau sẽ không trêu cô quá đáng như vậy nữa,được chưa?-Hắn mỉm cười,thả nó ra khỏi vòng tay hắn
-Anh phải giữ lời hứa nhé,lần sau mà như thế tôi cứ khóc mãi đấy!-Nó nhìn hắn cảnh cáo
-Tôi biết rồi!-Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nó
-Tôi lạnh…-Nó lấy tay lau vệt nước trên mặt nói với hắn
-Thế đi về nhé!
-Tôi muốn ăn kem!-Nó nhìn hắn,mắt long lanh
-Được rồi tôi đưa cô đi ăn kem xong rồi về bệnh viện được chưa?-Hắn chùm chiếc áo khoác của mình lên người nó rồi nói…
Nó gật đầu đồng ý cười khì khì….
Vậy đấy,nó luôn như thế mà,lúc nào cũng như trẻ con vậy,giận dỗi 1 tý thôi rồi đâu sẽ vào đó ngay!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.