Âm thanh non nớt của đứa nhỏ vang lên. Lạc Ân chạy theo, đưa cho cháu bình nước đã được pha mật ong vừa chuẩn bị xong.
-Tiểu Vũ ngoan. Khi về nhớ đứng chỗ cũ chờ bà nội nha.
-Dạ…
Thời gian thắm thoát, mới đó mà đã 5 năm. Đứa bé trong bụng Niệm Khiết đã 4 tuổi, đang học mẫu
giáo. Nhìn cháu, Lạc Ân như nhìn thấy hình ảnh của Thiên Hằng ngày nào.
Anh chăm cháu cũng chẳng khác gì Vĩnh Lạc ngày trước. Chỉ là khi Vĩnh
Lạc học mẫu giáo, Thiên Hằng mới 12 tuổi, giờ đã là người đàn ông ở tuổi 30.
-Bà nội ơi!
-Gì đó Tiểu Vũ?
-Khi nào ba về ạ? -Tiểu Vũ giơ bàn tay bé xíu ra đếm- 3 ngày rồi.
Thiên Hằng bảo với thằng
bé là đi có 3 ngày. Hôm nay là ngày thứ ba. Lạc Ân cũng hơi lo lắng.
Thiên Hằng là người coi trọng lời hứa, nhất là đối với “con trai”, không muốn làm tấm gương xấu cho cậu nhóc.
-Có lẽ ba còn bận gì đó. Chiều đi học về, Tiểu Vũ gọi cho ba nhé?
-Dạ…
Tiểu Vũ rất ngoan. Từ khi sinh ra đều do một tay Thiên Hằng chăm sóc. Tuy là gia đình Niệm Khiết
cũng hỗ trợ trong việc chăm sóc nhưng trong mắt thằng bé chỉ có ba Thiên Hằng. Ba tập cho con những bước chân đầu đời, ba dạy cho con nói…Những
lần Tiểu Vũ bệnh, khi thức dậy bao giờ cũng là gương mặt tràn đầy lo
lắng của ba Thiên Hằng ở sát bên.
Thiên Hằng thương con, cũng là một người cha vô cùng nghiêm khắc. Tiểu Vũ ngoan ngoãn, thương ba nhưng cũng rất sợ ba.
-Nội ơi…
-Hửm?
-Tạm biệt nội ạ…
Niệm An bật cười đón lấy đứa cháu nhỏ chạy ùa vào lòng mình như một con lốc, lễ phép cúi chào Lạc Ân:
-Con chào bác ạ. Con đến đón Tiểu Vũ.
-Ừ. Lái xe cẩn thận nhé!
-Dạ…
Cách đó mấy con đường,
Thiên Hằng đang gần như phát hỏa trong văn phòng. Phó Diệu, phó phòng
thiết kế hít thật sâu trước khi bước vào trong.
-Thưa anh…
-Bản thiết kế này là sao? -Thiên Hằng lạnh lùng quăng mạnh một xấp toàn những bản thiết kế mới
xuống bàn- Trước khi đi Tân Cương không phải tôi đã nói cậu phải giám
sát cho kỹ việc thực hiện các mẫu thiết kế sao? Còn 2 ngày nữa là giao
cho người ta, cậu nghĩ tôi có dám mang đống giấy lộn này đến gặp họ
không?
-Anh Thiên Hằng à…Số thiết kế đó là…
Phó Diệu không dám nói về việc Trịnh Hòa Vỹ, kiến trúc sư chính của công trình này vì nhận lời
của Lâm Huệ Mẫn- con gái ông chủ mà xao lãng việc thực hiện thiết kế.
Tới khi Phó Diệu nóng ruột đốc thúc anh ta mới bắt tay vào việc. Không
có tâm huyết, đương nhiên sản phẩm không thể làm hài lòng người khác,
huống gì Thiên Hằng xưa nay nổi tiếng là người có tính cầu toàn.
-Là sao?
-Là…
-Là sao?
-Hòa Vỹ còn phải thực
hiện việc trang trí cho quán cà phê mới mở của cô Lâm nên mới…Nhưng mà
với công trình trường học thì thiết kế này…
-Công trình trường học từ thiện thì muốn làm gì thì làm sao?- Thiên Hằng đập bàn- Khu đất xây
dựng vốn là vũng đất trũng được cải tạo, nền móng không vững thế mà cậu
ta lại muốn dùng nguyên liệu như thế này xây nhà…Còn nữa, việc xây dàn
giáo ngang, xây lầu lớn có thể làm nền bị thủng, lâu dài thì hậu quả khó lường. Cậu ta định mang danh tiếng công ty quăng ra đường sao?
-Anh Hằng à…Chuyện này thì..
-Cậu là phó phòng thiết
kế, khi tôi đi vắng đã giao việc lại cho cậu, hôm nay nếu tôi không xem
lại thiết kế, tin tưởng các cậu mà đi gặp người ta, có lẽ tôi phải lấy
mo che mặt rồi. Chúng ta ký hợp đồng với trường Tiểu học Hy Vọng trước,
tiền nhận ít hơn các công trình khác là do giám đốc tự thỏa thuận, tôi
không cần biết. Nhưng đã làm thì phải làm cho đúng. Các cậu….
Phó Diệu chỉ biết im lặng, chờ Thiên Hằng nguôi giận, tiếp lời:
-Cậu đi tìm Hòa Vỹ về đây cho tôi. Chuyện cô Lâm tôi sẽ từ từ giải quyết. Ông Lâm là ông chủ công ty này, thiệt hại là đánh vào túi tiền của ông ấy, giá nào cũng không
cần phải lo.
-Dạ…
Phó Diệu dợm bước thì
Thiên Hằng có cuộc gọi. Anh ta không nghe rõ câu chuyện nhưng thái độ
của sếp và nụ cười rạng rỡ hiện trên môi Thiên Hằng cũng làm Hòa Vỹ ngạc nhiên không ít….May là có cứu tinh. Dù chẳng biết là ai cũng không quan trọng…. Chỉ mong mọi chuyện sau khi Hòa Vũ đến gặp Thiên Hắng đều ổn,
nếu như anh ấy nhất định làm đến cùng, đụng tới cô Lâm- hòn ngọc quý
trong tay ông chủ thì chuyện e là càng rắc rối hơn.