Hoàng Tử Online

Chương 4: Phần 1 - Chương 16-20




16/ Tối. Tôi lết từ giường tới cái máy vi tính. Bây giờ có thể nói hai chân tôi đã đình công. Nó vừa nhức, vừa mỏi, lại đau ê ẩm, kết quả của một ngày trời đạp xe mệt nghỉ. Tôi mở yahoo lên, hộp tin nhắn lại xuất hiện và như thường lệ, « I_want_to_be_live » vẫn send cho tôi một tin nhắn offline với lời chúc quen thuộc đó. Tôi lại mỉm cười. Đến khi nào chủ nhân của cái nick này mới chịu lộ diện để nói chuyện với tôi nhì ????? Đang mải suy nghĩ lung tung, chợt tôi hơi ngạc nhiên khi thấy một tin nhắn khá dài từ Bom – hoàng tử Online thứ 2 của mình. Từ trước đến nay Bom khá kiệm lời nên rất ít khi để lại tin nhắn cho tôi. Ngay lập tức tôi dán mắt vào đọc...
« Lyn nè ! Lâu rồi tôi với bạn không nói chuyện được với nhau. Thật ra mà nói, thời gian này, tôi gặp khá nhiều chuyện không vui nên cũng ít onl hẳn, tôi thấy buồn lắm ! Buồn nhiều chuyện ! Tôi cứ có cảm giác cả thế giới này đang lừa dối mình.... :( Nhưng bây giờ thì tôi ổn hơn rồi, vì tôi nghĩ còn có nhiều thứ trong cuộc sống này mà tôi cần phải chờ đợi và chinh phục. Với lại, tôi cũng còn trẻ lắm. Tôi sẽ cố gắng quên tất cả để trở về với chính mình. Và để trở về là Bom – bạn của Lyn. Thật sự mà nói, nhiều lúc, tôi cũng không hiểu vì sao tôi rất tin tưởng ở bạn, một niềm tin tuyệt đối mà ngay cả với những đứa bạn ngoài đời chưa chắc tôi đã có. Chúng ta tuy chỉ là bạn ảo qua mạng, chưa biết gì về nhau nhưng tôi nghĩ việc gặp gỡ của chúng ta là một duyên số. Đối với bạn, tôi không ngần ngại kể hết mọi chuyện, cả vui lẫn buồn mà không suy nghĩ hay đắn đo, có lẽ vì chúng ta có sự đồng cảm nào đó chăng ???? Tôi cũng không biết rõ. Nhưng tôi tin bạn...Và cũng mong bạn sẽ tin tôi....Chắc chắn Bom sẽ gặp Lyn ngoài đời vào một ngày không xa. Lyn hãy chờ Bom nhé ! Còn bây giờ Bom đi ngủ đây ! Goodbye ! :) »
Lạ thật ! Sao thời gian này nhiều người đòi hỏi niềm tin ở tôi thế nhỉ ???? Hết Prince rồi lại tới Bom ???? Nhưng tôi thì chưa đủ niềm tin cho tất cả....Buồn thật.....
........................................
Hôm nay như thường lệ, tôi lại đem kẹo mút tặng cho Tuấn. Nhiều chuyện xảy ra khiến tôi cũng không còn thời gian mà giận dỗi hoàng tử mắc dịch của mình. Mà dạo này cũng vui thật, Tuấn hình như chán cái trò « thay người yêu như thay áo » rồi hay sao ấy mà chẳng thấy cậu ta đi chung với con nhỏ búp bê nào cả. Chỉ toàn độc hành thôi. 
- Này ! Cầm lấy ! – tôi chìa cây kẹo ra trước mặt Tuấn, mặc tỉnh như ruồi.
- Sao chỉ có một cái ? – Tuấn trả treo.
- Ủa ???? Mọi hôm đâu thấy cậu đòi hỏi số lượng đâu ? – tôi tròn mắt.
- Tôi không thích sự ngắt quãng ! Hai hôm qua không có thì hôm nay phải bù ! – cậu ta nhún vai.
- Tôi thích tặng lúc nào là chuyện của tôi, cậu chỉ có việc nhận thôi ! – tôi cũng không chịu thua, tự nhiên nhắc lại chuyện hôm trước khiến tôi bực cả mình.
Tuấn nhăn mặt giựt phăng cây kẹo trên tay tôi rồi ném đi. Tôi quá quen với chuyện này rồi nên cũng chẳng buồn tức giận. Nhưng đột nhiên trong người tôi muốn làm một chuyện....Nếu không hỏi bây giờ thì không biết khi nào mới có cơ hội.
- Này ! 
Tuấn dừng lại rồi quay lưng nhìn tôi.
- Hai hôm trước...tôi....nhìn thấy cậu chở nhỏ Liên bạn tôi....Cậu...cậu đừng có ý gì với bạn tôi đó ! Nó không phải dạng con gái để cho cậu trêu chọc ! – tôi nắm chặt tay, cố gắng bình tĩnh để nói cho hết câu. 
Tuấn thoáng ngạc nhiên, miệng lầm bầm cái gì đó mà tôi nghe không rõ. Nhưng rồi cậu ta chợt bật cười ha hả khiến tôi ngơ người nhìn.
- Thì ra là vì chuyện này ! Ha ha ! Mà này ! Nếu tôi có ý với Liên thì sao ???? Tôi thích ai thì tôi có quyền tán người đó chứ ? 
- Cái gì ????? Cậu định tán bạn tôi thật hả ????? Không được ! Không được ! – tôi giật bắn mình.
- Cậu đừng có ích kỉ như thế ! Cậu thích tôi nhưng tôi không thích cậu, tôi thích bạn thân của cậu cơ ! Vì thế mà cậu ngăn cản tôi thì thật buồn cười và không công bằng chút nào ! – Tuấn mỉm cười trêu chọc.
- Cậu đừng có ăn nói lung tung ! Nếu tôi có ý định ghen tuông kiểu đó thì tôi đã không để yên cho cậu khi cậu tí tởn với con nhỏ khác. Nhưng Liên là bạn thân tôi, tôi không muốn cậu làm nó tổn thương như bao đứa con gái khác, làm ơn tha cho bạn tôi đi !!!!!!! – tôi xuống nước năn nỉ.
- Hay nhỉ ???? Tôi thích là tôi làm, cậu đừng có năn nỉ, vô ích ! – Tuấn càng được thể lấn tới.
- Tuấn ! Chưa bao giờ tôi cầu xin cậu điều gì cả ! Nhưng lần này tôi xin cậu đấy ! Chọn con nhỏ khác đi ! Nhỏ Liên nó vốn nhạy cảm và yếu đuối, nó không hợp với cậu đâu ! – tôi nhăn nhó, vì tình bạn thân thiết bây lâu nay, tôi không thể để Liên lại làm một « cái giẻ lau » cho Tuấn thích thì tán, không thích thì bỏ.
- Ha ha !! Vui thật !!! Được ! Tôi sẽ tha cho nhỏ đó, nhưng cậu sẽ phải hy sinh nhiều đấy ! 
Lời của Tuấn làm tôi rùng mình....Hy sinh ư ??????
17/ Bây giờ tôi đang ngồi trong phòng, tay chống cằm, mặt đăm chiêu suy nghĩ. Càng nghĩ tôi càng muốn...giết Trọng Tuấn ! Những yêu sách mà cậu ta đưa ra chẳng khác nào muốn chơi khăm tôi. Cái gì chứ ???? Tôi đường hoàng là tiểu thư của một gia đình khá giả mà phải nấu cơm trưa rồi mang đến trường cho cậu ta ư ???? Quá sức phi lý ! Phi lý đến mức không thể chịu nỗi ! Mà Tuấn cũng đâu phải loại đói rách nghèo khổ gì cho cam, đi học toàn có xe hơi đưa đón, áo quần thì toàn hàng hiệu. Tôi từng chứng kiến cậu ta quăng thẳng tay đôi giày xịn mới mua mang chưa nóng chân vào thùng rác chỉ vì lỡ dẫm phải một mẩu kẹo sing-gum của ai đó. Thế mà giờ đây cậu ta lại hành hạ tôi bằng cái trò cơm trưa này đây ?????? Sao mà số tôi khổ thế cơ chứ ????? Nhưng cũng may là chỉ có trưa ngày mai thôi, chứ mà kéo dài ngày này qua tháng nọ thì chắc tôi tức mà ngất mất. Việc tôi cần làm bây giờ là phải viện một lý do bao biện cho trưa ngày mai – khi tôi không thể về nhà ăn cơm mà phải ngồi tại trường ăn cơm chung với cậu ta theo giao kèo đã định (càng nghĩ tôi càng muốn phanh thây hoàng tử mắc dịch của mình ! Grừ...). Chuyện đó cũng không khó lắm so với khả năng nói dối bậc thầy của tôi ( tự hào +_+), vấn đề quan trọng hơn chính là tôi sẽ phải lăn vào bếp và nấu bữa trưa rồi bỏ vào hộp đem cho Tuấn. Đó chắc chắn sẽ là cơn ác mộng khủng khiếp của Trần Thanh Thanh này ! Lời dọa nạt của cậu ta lại văng vẳng bên tai :
« Nếu cậu nhờ mẹ nấu thì chết với tôi ! Không những tôi tán bạn thân cậu mà sẽ cho Liên bị đá theo cách tàn nhẫn nhất ! »
Tuấn đúng là dã man. Và việc bấy lâu nay tôi thích hắn hay chăng là một sự điên rồ ????? Nghĩ đến đó tôi tự túm tóc mình giật liên hồi. Đáng đời cho cái tính khùng khùng dở dở của tôi...
Sáng...
Tôi lết ra khỏi giường khi đồng loạt 5 chiếc báo thức « cất tiếng ». Vốn biết bản thân sẽ không thể nào dậy nỗi vào cái lúc sáng tinh mơ này nên tối hôm qua tôi đã bấm bụng hẹn 5 chiếc đồng hồ rồi quăng mỗi chiếc mỗi nơi để tránh tình trạng trong cơn mê ngủ với tay tắt chuông báo thức. 4h sáng ! Đó là kỷ lục mà tôi đã lập được cho chính bản thân mình. Thường ngày thì mẹ phải gọi gần cả trăm tiếng tôi mới có thể mở mắt. Hôm nay chỉ vì thằng nhóc mất dịch đó mà Trần Thanh Thanh này mất ngủ. Thật là...
Sau khi làm xong vệ sinh cá nhân, tôi lăn tăn xuống bếp, không quên cầm theo cuốn sách hướng dẫn nấu ăn mà khó khăn lắm tôi mới rút được từ giá sách trong phòng ba mẹ. Mọi chuyện diễn ra đúng như tôi dự đoán...Quá kinh khủng ! Không biết là tôi đã làm vỡ bao nhiêu quả trứng gà rồi nữa. Cái tạp dề trước khi tôi đeo vào người còn trắng tinh thì bây giờ đã như một bức tranh « trừu tượng » với đủ loại màu sắc cộng với những mùi vị đặc trưng của thức ăn. Ấy thế mà bằng chính tâm huyết kết hợp với... niềm căm giận sục sôi trong lòng, tôi đã hoàn thành bữa trưa của mình một cách khá hoàn hảo và đúng giờ. Sau khi nếm lại tất cả những món mình vừa chế biến, tôi tự cho là tạm ổn và nhanh chóng dọn dẹp lại bãi chiến trường do mình gây ra. Có lẽ mẹ tôi sẽ phải ốm ba ngày khi biết rằng tất cả đống thức ăn mà hôm qua mới đi siêu thị mua về tích trữ trong tủ lạnh đã không cánh mà bay tất tần tật. Dù biết vậy nhưng tôi cũng không thể làm gì khác hơn. Thôi thì...đành chấp nhận bị mắng còn hơn để con bạn thân lao đầu vào ...hang cọp !
Lúc tôi vừa đạp xe vào tới cổng thì chuông reo. Thật may là vẫn chưa muộn. Tôi phóng thẳng vào lớp với tốc độ nhanh nhất có thể, không quên cầm theo hộp thức ăn – công sức cả buổi sáng của mình. Minh đã ngồi lù lù ở đó, vẫn như mọi ngày, dán đôi mắt bị che khuất bởi cặp kính Nobita vào cuốn sách dày cộm mà dù có cố gắng thì tôi cũng không dịch được cái tựa đề của nó. Tôi « đáp » vào chỗ ngồi kèm theo tiếng thở mệt nhọc nhưng cậu ta chẳng buồn để ý. Mặc kệ. Tôi cũng không cần lời hỏi thăm của Minh – con mọt sách đáng ghét. 
............................................
Đang thả mình trong giấc ngủ bù vàng ngọc, đột nhiên tóc tai của tôi dựng đứng cả lên khi một tiếng đập bàn rất mạnh giáng xuống ngay cạnh mình. Tôi hốt hoảng vùng dậy thì thấy Phạm Minh đang nhìn mình với khuôn mặt nham hiểm (theo tôi nghĩ là vậy !).
- Cậu điên hả ???????? Tôi mới chợp mắt được một lúc mà cậu làm cái trò gì thế ???? Ác nó vừa vừa thôi !!!!!!!!!!!! – tôi uất ức hét thẳng vào mặt cậu ta.
- Nín ngay lập tức ! Nhìn đi ! – Cậu ta chẳng chút sợ hãi trước thái độ như « sư tử vồ mồi » của tôi, miệng nói tỉnh bơ rồi đưa cái tay ra trước mặt.
- Gì nữa đây hả ???? Khoe tay đẹp hả ???? Bộ cậu bị đứt sợi nào trong đầu rồi hả ???? – tôi bực bối phán liên hồi.
Các bạn biết cậu ta dám làm gì với tôi không ???? Cậu ta dám đưa nấm đấm kề sát mặt tôi đấy !!!! Cái loại con trai bạo lực, tàn bạo, mất nhân tính !!!!!!!!! Suốt đời chỉ ê sắc mà thôi !!!!!!!!! 
- Im đi ! Nhìn này ! Tác phẩm của cậu đấy ! Căng mắt ra đi ! – Minh thu cú đấm hờ lại rồi nói như ra lệnh.
18/Mặt mày tôi đỏ như Trương Phi, hai tay run bần bật vì tức giận. Nhưng dù vậy tôi vẫn phải nín nhịn khi nhìn thấy những vết trầy xước trên cánh tay phải của cậu ta. Từ hôm đó đến giờ cậu ta vẫn để như vậy mà không bôi thuốc gì hết sao ???? Đúng là cái đồ không bình thường mà !!!
- Muốn gì đây ???? – tôi hất hàm.
- Xuống phòng y tế, xin bông băng thuốc đỏ lên băng lại cho tôi. Nhanh ! – cậu ta phang thẳng vào mặt tôi cái đề nghị mà theo tôi tự nhận thấy là « quá vô nhân đạo ».
Tôi đưa đôi mắt vừa uất ức vừa bực bội nhìn vào mặt Minh. Nhưng cũng chỉ được nhiêu đó rồi cuối cùng vẫn phải đứng dậy đi xuống phòng y tế. Trách cứ, giận dữ thì có ích lợi gì khi cái sự thật là tôi mang ơn cậu ta vẫn đang sờ sờ đó. Đúng là cái nợ ân tình quá nặng nề, không biết làm sao cho hết nợ....
Không có cái gì ngộ nghĩnh bằng việc một đứa lành lặn mạnh khỏe đi xuống phòng y tế để xin bông băng thuốc đỏ. Tôi phải dùng hết khả năng để thuyết phục cô y tế rằng « bạn em bị trầy xước ở tay do vô ý bị ngã, nhưng tại bạn ấy nhút nhát nên không dám xuống xin thuốc, vì thế em phải đi thay ! ». Thế đấy ! Lý do cực kì củ chuối nhưng lại là cách duy nhất trong tình huống này. May mắn là nhìn mặt tôi cũng ...đáng tin nên cô đồng ý đưa cho tôi một lọ oxi già, thuốc bôi vêt thương nhẹ và một ít bông băng. 
- Đưa tay ra đây tôi băng ! – tôi lạnh lùng ra lệnh.
- Nói lại ! Đền ơn người ta mà như đánh ghen thế à ? – Minh nhíu mày.
- Cậu... – tôi đành nuốt hận vào trong – Bạn Phạm Minh yêu quái, à nhầm, yêu quý ! Bạn đưa tay để mình băng lại cho ! – tôi nói mà cứ thấy cái lưỡi mình líu lại.
Minh phì cười trước cái giọng lảnh lót chim hót của tôi. Nhưng rồi cậu ta lấy lại sắc mặt khá nhanh, chìa cánh tay ra rồi lại buông một lời hăm dọa :
- Làm cho cẩn thận ! Băng kiểu gì mà để nhiễm trùng thì cậu chết với tôi ! 
Tôi mím môi kìm chế cơn điên đang dâng lên trong người. Dám đối xử tàn nhần với Trần Thanh Thanh ta sao ????? Rồi nhà ngươi sẽ phải hối hận !!!!!!!!!!!!!!!!! Vừa nghĩ thế tôi vừa rưới oxi già lên vết thương của Phạm Minh bằng một sự...sung sướng tột độ khi nhìn thấy khuôn mặt đang nhăn nhó vì quá rát của cậu ta. Nhưng chắc vì sĩ diện đàn ông nên Minh chẳng dám hé răng nửa lời, chỉ biết cắn răng chịu đựng. Cuối cùng thì cơn tức trong lòng tôi cũng được nguôi ngoai phần nào. Ác giả ác báo mà !!! Tôi hí hửng cười thầm trong lòng.
- Thôi chứ ! Cậu định rưới hết chai oxi già luôn hả ?????
Lời của Minh đưa tôi về với thực tại. Quay xuống nhìn, chai oxi già đã gần hết, tôi hốt hoảng dừng lại, lấy bông y tế lau lấy lau để vết thương trên tay cậu ta. Và bằng một sự nhẹ nhàng mà theo tôi là ngoài sức tưởng tượng của chính mình, tôi đã hoàn thành đường băng cho Minh. Đang cười tươi rói vì hạnh phúc, tôi như bị đá xuống vực thẳm trước lời nhận xét của cậu bạn mọt sách :
- Tôi bó tay với cậu. Đây chỉ là vết trầy xước ngoài da mà cậu băng chẳng khác nào tôi bị chém ba bốn nhát. Nhìn kinh chưa ! – nói rồi cậu ta chìa cánh tay được che gần hết bằng băng trắng bóc trước mặt với đôi mắt thất vọng xen lẫn ngán ngẩm. Tôi cũng tự thấy những điều cậu ta nói không sai nên đành ngậm ngùi im lặng. Tức mà không nói được là cục tức kinh khủng nhất....
Nhưng cậu ta vẫn còn chút nhân tính khi không bắt tôi tháo ra băng lại. Thế là xong. Nhưng sự thật là tôi đã nhầm tưởng cái thành ý kia của Minh. Cậu ta để như vậy là muốn hành hạ tôi theo cách khác...
- Trời đất ! Chảnh ! Mày làm gì tay thằng Minh mà phải băng bó khiếp thế ????? Bạo lực nó vừa thôi.

- Đúng rồi đó ! Nhìn tay Minh kìa ! Thảm kinh khủng luôn ! Mày đúng là quá đáng Chảnh ạ !
- Lo mà bồi dưỡng cho nó đi ! Bị thương kiểu này chắc chắn sẽ để lại sẹo. Tội nó quá !!!!!!!!
Thế đấy ! Mục đich của việc không bắt tôi tháo ra băng lại của cậu ta là vậy đó. Thử hỏi trên đời này còn có ai dã man hơn Phạm Minh bạn tôi không nhỉ ?????
.....................................
Ra chơi. Sau khi đánh chén no nê dưới căn tin, tôi cùng nhỏ Liên tí tởn trở về phòng học. Tôi đã làm lành với nhỏ bạn thân vì nghĩ đi nghĩ lại thấy việc giận dỗi của mình cũng hơi vô lý, nó tuy là bạn thân nhưng đâu phải tất cả mọi chuyện Liên phải kể ình ?. Và vậy là trở lại bình thường. Tính tôi cũng chẳng giận được ai lâu. 
- Nhỏ khùng ! Kẹo tôi đâu ?
Tôi suýt nữa ngã trẹo chân trước câu chào hỏi của Tuấn. Cậu ta không biết từ đâu bay ra, bỏ tay vào bọc quần đứng trước mặt chúng tôi với câu hỏi kì quặc của mình. Tôi nói kì quặc là bởi vì từ trước đến nay có đời nào Tuấn chủ động muốn tôi tặng kẹo đâu ? Toàn là tôi « ép » cậu ta lấy cả đấy chứ ! Vậy là hôm nay có bão rồi..... 
- Liên ! Đưa bì kẹo cho tao ! – tôi há hốc miệng ngạc nhiên xong cũng không quên « nhiệm vụ » của mình.
- Tụi mày là một cặp vừa khùng vừa điên ! – Liên lắc đầu bình luận, tay đưa cho tôi bì kẹo vừa mới mua ở căn tin.
- Này ! Kẹo này ! – tôi chẳng buồn phản ứng trước câu nói của nhỏ bạn (vì căn bản là tôi thấy cũng...đúng !), tay đưa cây kẹo mút trước mặt Tuấn với vẻ mặt bình thản như tấm phản.
- Nhớ giao kèo của chúng ta đấy ! Đừng khiến tôi phải bực mình ! – Tuấn giựt lấy kẹo rồi dùng nó gõ vào trán tôi kèm theo lời nhắc nhở sặc mùi bạo lực, xong thì đi thằng, trước khi đi còn nháy mắt với nhỏ Liên (thật ra cậu ta làm thế để nhắc khéo tôi) khiến con nhỏ rợn cả tóc gáy.
- Hắn bị gì thế mày ????? – Liên trố mắt quay sang hỏi tôi.
- Hắn lên cơn chứ bị gì nữa ! Đi thôi ! – tôi bực bội lôi con bạn về lớp, miệng không ngớt nguyền rủa hoàng tử mắc dịch của mình. Cái câu hỏi muôn thưở lại hiện lên trong đầu tôi : « Vì sao mày lại đi thích một thằng vừa đều vừa ******* như thế hả Trần Thanh Thanh?» Và rồi chính tôi lại tự trả lời cho bản thân mình : « Tao biết được tao con mày luôn !+_+ »
Giờ toán !
Tôi đang cặm cụi chép bài trên bảng thì cái di động chết tiệt rung rung trong túi quần. Loay hoay như thế nào tôi lại đụng mạnh trúng vào cái tay đang bị thương của Minh khiến cậu ta giật mình nhăn mặt, tôi cũng hoảng hồn theo. Mở máy ra, tin nhắn từ số lạ : « Hết giờ đợi tôi ở ghế đá sau phòng 5 ». Lại là Tuấn đây mà ! Bực cả mình ! Tôi gấp máy lại rồi nhìn lên, bắt gặp ánh mắt như lửa Hỏa Diệm Sơn của Minh đang phóng thẳng về phía mình. Biết là sẽ chẳng thể thoát được nên tôi đành chuẩn bị tư thế, nhắm mắt nắm chặt tay để chờ đợi cú đập đầu kinh khủng của cậu ta. Minh đưa mặt tiến gần về phía tôi, tôi cũng không dám hé mắt ra nhìn. Chắc chắn giờ sinh hoạt tuần này tôi sẽ xin cô đổi chỗ, thật tình là thần kinh tôi không thể nào ổn định được khi ngồi chung với cái tên kì cục và man rợ này. 
Nhưng cậu ta chẳng làm gì tôi cả. Chỉ đưa tay lên chạm vào má tôi khiến tôi giật mình mở mắt ra.
17/ Bây giờ tôi đang ngồi trong phòng, tay chống cằm, mặt đăm chiêu suy nghĩ. Càng nghĩ tôi càng muốn...giết Trọng Tuấn ! Những yêu sách mà cậu ta đưa ra chẳng khác nào muốn chơi khăm tôi. Cái gì chứ ???? Tôi đường hoàng là tiểu thư của một gia đình khá giả mà phải nấu cơm trưa rồi mang đến trường cho cậu ta ư ???? Quá sức phi lý ! Phi lý đến mức không thể chịu nỗi ! Mà Tuấn cũng đâu phải loại đói rách nghèo khổ gì cho cam, đi học toàn có xe hơi đưa đón, áo quần thì toàn hàng hiệu. Tôi từng chứng kiến cậu ta quăng thẳng tay đôi giày xịn mới mua mang chưa nóng chân vào thùng rác chỉ vì lỡ dẫm phải một mẩu kẹo sing-gum của ai đó. Thế mà giờ đây cậu ta lại hành hạ tôi bằng cái trò cơm trưa này đây ?????? Sao mà số tôi khổ thế cơ chứ ????? Nhưng cũng may là chỉ có trưa ngày mai thôi, chứ mà kéo dài ngày này qua tháng nọ thì chắc tôi tức mà ngất mất. Việc tôi cần làm bây giờ là phải viện một lý do bao biện cho trưa ngày mai – khi tôi không thể về nhà ăn cơm mà phải ngồi tại trường ăn cơm chung với cậu ta theo giao kèo đã định (càng nghĩ tôi càng muốn phanh thây hoàng tử mắc dịch của mình ! Grừ...). Chuyện đó cũng không khó lắm so với khả năng nói dối bậc thầy của tôi ( tự hào +_+), vấn đề quan trọng hơn chính là tôi sẽ phải lăn vào bếp và nấu bữa trưa rồi bỏ vào hộp đem cho Tuấn. Đó chắc chắn sẽ là cơn ác mộng khủng khiếp của Trần Thanh Thanh này ! Lời dọa nạt của cậu ta lại văng vẳng bên tai :
« Nếu cậu nhờ mẹ nấu thì chết với tôi ! Không những tôi tán bạn thân cậu mà sẽ cho Liên bị đá theo cách tàn nhẫn nhất ! »
Tuấn đúng là dã man. Và việc bấy lâu nay tôi thích hắn hay chăng là một sự điên rồ ????? Nghĩ đến đó tôi tự túm tóc mình giật liên hồi. Đáng đời cho cái tính khùng khùng dở dở của tôi...
Sáng...
Tôi lết ra khỏi giường khi đồng loạt 5 chiếc báo thức « cất tiếng ». Vốn biết bản thân sẽ không thể nào dậy nỗi vào cái lúc sáng tinh mơ này nên tối hôm qua tôi đã bấm bụng hẹn 5 chiếc đồng hồ rồi quăng mỗi chiếc mỗi nơi để tránh tình trạng trong cơn mê ngủ với tay tắt chuông báo thức. 4h sáng ! Đó là kỷ lục mà tôi đã lập được cho chính bản thân mình. Thường ngày thì mẹ phải gọi gần cả trăm tiếng tôi mới có thể mở mắt. Hôm nay chỉ vì thằng nhóc mất dịch đó mà Trần Thanh Thanh này mất ngủ. Thật là...
Sau khi làm xong vệ sinh cá nhân, tôi lăn tăn xuống bếp, không quên cầm theo cuốn sách hướng dẫn nấu ăn mà khó khăn lắm tôi mới rút được từ giá sách trong phòng ba mẹ. Mọi chuyện diễn ra đúng như tôi dự đoán...Quá kinh khủng ! Không biết là tôi đã làm vỡ bao nhiêu quả trứng gà rồi nữa. Cái tạp dề trước khi tôi đeo vào người còn trắng tinh thì bây giờ đã như một bức tranh « trừu tượng » với đủ loại màu sắc cộng với những mùi vị đặc trưng của thức ăn. Ấy thế mà bằng chính tâm huyết kết hợp với... niềm căm giận sục sôi trong lòng, tôi đã hoàn thành bữa trưa của mình một cách khá hoàn hảo và đúng giờ. Sau khi nếm lại tất cả những món mình vừa chế biến, tôi tự cho là tạm ổn và nhanh chóng dọn dẹp lại bãi chiến trường do mình gây ra. Có lẽ mẹ tôi sẽ phải ốm ba ngày khi biết rằng tất cả đống thức ăn mà hôm qua mới đi siêu thị mua về tích trữ trong tủ lạnh đã không cánh mà bay tất tần tật. Dù biết vậy nhưng tôi cũng không thể làm gì khác hơn. Thôi thì...đành chấp nhận bị mắng còn hơn để con bạn thân lao đầu vào ...hang cọp !
Lúc tôi vừa đạp xe vào tới cổng thì chuông reo. Thật may là vẫn chưa muộn. Tôi phóng thẳng vào lớp với tốc độ nhanh nhất có thể, không quên cầm theo hộp thức ăn – công sức cả buổi sáng của mình. Minh đã ngồi lù lù ở đó, vẫn như mọi ngày, dán đôi mắt bị che khuất bởi cặp kính Nobita vào cuốn sách dày cộm mà dù có cố gắng thì tôi cũng không dịch được cái tựa đề của nó. Tôi « đáp » vào chỗ ngồi kèm theo tiếng thở mệt nhọc nhưng cậu ta chẳng buồn để ý. Mặc kệ. Tôi cũng không cần lời hỏi thăm của Minh – con mọt sách đáng ghét. 
............................................
Đang thả mình trong giấc ngủ bù vàng ngọc, đột nhiên tóc tai của tôi dựng đứng cả lên khi một tiếng đập bàn rất mạnh giáng xuống ngay cạnh mình. Tôi hốt hoảng vùng dậy thì thấy Phạm Minh đang nhìn mình với khuôn mặt nham hiểm (theo tôi nghĩ là vậy !).
- Cậu điên hả ???????? Tôi mới chợp mắt được một lúc mà cậu làm cái trò gì thế ???? Ác nó vừa vừa thôi !!!!!!!!!!!! – tôi uất ức hét thẳng vào mặt cậu ta.
- Nín ngay lập tức ! Nhìn đi ! – Cậu ta chẳng chút sợ hãi trước thái độ như « sư tử vồ mồi » của tôi, miệng nói tỉnh bơ rồi đưa cái tay ra trước mặt.
- Gì nữa đây hả ???? Khoe tay đẹp hả ???? Bộ cậu bị đứt sợi nào trong đầu rồi hả ???? – tôi bực bối phán liên hồi.
Các bạn biết cậu ta dám làm gì với tôi không ???? Cậu ta dám đưa nấm đấm kề sát mặt tôi đấy !!!! Cái loại con trai bạo lực, tàn bạo, mất nhân tính !!!!!!!!! Suốt đời chỉ ê sắc mà thôi !!!!!!!!! 
- Im đi ! Nhìn này ! Tác phẩm của cậu đấy ! Căng mắt ra đi ! – Minh thu cú đấm hờ lại rồi nói như ra lệnh.
18/Mặt mày tôi đỏ như Trương Phi, hai tay run bần bật vì tức giận. Nhưng dù vậy tôi vẫn phải nín nhịn khi nhìn thấy những vết trầy xước trên cánh tay phải của cậu ta. Từ hôm đó đến giờ cậu ta vẫn để như vậy mà không bôi thuốc gì hết sao ???? Đúng là cái đồ không bình thường mà !!!
- Muốn gì đây ???? – tôi hất hàm.
- Xuống phòng y tế, xin bông băng thuốc đỏ lên băng lại cho tôi. Nhanh ! – cậu ta phang thẳng vào mặt tôi cái đề nghị mà theo tôi tự nhận thấy là « quá vô nhân đạo ».
Tôi đưa đôi mắt vừa uất ức vừa bực bội nhìn vào mặt Minh. Nhưng cũng chỉ được nhiêu đó rồi cuối cùng vẫn phải đứng dậy đi xuống phòng y tế. Trách cứ, giận dữ thì có ích lợi gì khi cái sự thật là tôi mang ơn cậu ta vẫn đang sờ sờ đó. Đúng là cái nợ ân tình quá nặng nề, không biết làm sao cho hết nợ....
Không có cái gì ngộ nghĩnh bằng việc một đứa lành lặn mạnh khỏe đi xuống phòng y tế để xin bông băng thuốc đỏ. Tôi phải dùng hết khả năng để thuyết phục cô y tế rằng « bạn em bị trầy xước ở tay do vô ý bị ngã, nhưng tại bạn ấy nhút nhát nên không dám xuống xin thuốc, vì thế em phải đi thay ! ». Thế đấy ! Lý do cực kì củ chuối nhưng lại là cách duy nhất trong tình huống này. May mắn là nhìn mặt tôi cũng ...đáng tin nên cô đồng ý đưa cho tôi một lọ oxi già, thuốc bôi vêt thương nhẹ và một ít bông băng. 
- Đưa tay ra đây tôi băng ! – tôi lạnh lùng ra lệnh.
- Nói lại ! Đền ơn người ta mà như đánh ghen thế à ? – Minh nhíu mày.
- Cậu... – tôi đành nuốt hận vào trong – Bạn Phạm Minh yêu quái, à nhầm, yêu quý ! Bạn đưa tay để mình băng lại cho ! – tôi nói mà cứ thấy cái lưỡi mình líu lại.
Minh phì cười trước cái giọng lảnh lót chim hót của tôi. Nhưng rồi cậu ta lấy lại sắc mặt khá nhanh, chìa cánh tay ra rồi lại buông một lời hăm dọa :
- Làm cho cẩn thận ! Băng kiểu gì mà để nhiễm trùng thì cậu chết với tôi ! 
Tôi mím môi kìm chế cơn điên đang dâng lên trong người. Dám đối xử tàn nhần với Trần Thanh Thanh ta sao ????? Rồi nhà ngươi sẽ phải hối hận !!!!!!!!!!!!!!!!! Vừa nghĩ thế tôi vừa rưới oxi già lên vết thương của Phạm Minh bằng một sự...sung sướng tột độ khi nhìn thấy khuôn mặt đang nhăn nhó vì quá rát của cậu ta. Nhưng chắc vì sĩ diện đàn ông nên Minh chẳng dám hé răng nửa lời, chỉ biết cắn răng chịu đựng. Cuối cùng thì cơn tức trong lòng tôi cũng được nguôi ngoai phần nào. Ác giả ác báo mà !!! Tôi hí hửng cười thầm trong lòng.
- Thôi chứ ! Cậu định rưới hết chai oxi già luôn hả ?????
Lời của Minh đưa tôi về với thực tại. Quay xuống nhìn, chai oxi già đã gần hết, tôi hốt hoảng dừng lại, lấy bông y tế lau lấy lau để vết thương trên tay cậu ta. Và bằng một sự nhẹ nhàng mà theo tôi là ngoài sức tưởng tượng của chính mình, tôi đã hoàn thành đường băng cho Minh. Đang cười tươi rói vì hạnh phúc, tôi như bị đá xuống vực thẳm trước lời nhận xét của cậu bạn mọt sách :
- Tôi bó tay với cậu. Đây chỉ là vết trầy xước ngoài da mà cậu băng chẳng khác nào tôi bị chém ba bốn nhát. Nhìn kinh chưa ! – nói rồi cậu ta chìa cánh tay được che gần hết bằng băng trắng bóc trước mặt với đôi mắt thất vọng xen lẫn ngán ngẩm. Tôi cũng tự thấy những điều cậu ta nói không sai nên đành ngậm ngùi im lặng. Tức mà không nói được là cục tức kinh khủng nhất....
Nhưng cậu ta vẫn còn chút nhân tính khi không bắt tôi tháo ra băng lại. Thế là xong. Nhưng sự thật là tôi đã nhầm tưởng cái thành ý kia của Minh. Cậu ta để như vậy là muốn hành hạ tôi theo cách khác...
- Trời đất ! Chảnh ! Mày làm gì tay thằng Minh mà phải băng bó khiếp thế ????? Bạo lực nó vừa thôi.
- Đúng rồi đó ! Nhìn tay Minh kìa ! Thảm kinh khủng luôn ! Mày đúng là quá đáng Chảnh ạ !
- Lo mà bồi dưỡng cho nó đi ! Bị thương kiểu này chắc chắn sẽ để lại sẹo. Tội nó quá !!!!!!!!
Thế đấy ! Mục đich của việc không bắt tôi tháo ra băng lại của cậu ta là vậy đó. Thử hỏi trên đời này còn có ai dã man hơn Phạm Minh bạn tôi không nhỉ ?????
.....................................
Ra chơi. Sau khi đánh chén no nê dưới căn tin, tôi cùng nhỏ Liên tí tởn trở về phòng học. Tôi đã làm lành với nhỏ bạn thân vì nghĩ đi nghĩ lại thấy việc giận dỗi của mình cũng hơi vô lý, nó tuy là bạn thân nhưng đâu phải tất cả mọi chuyện Liên phải kể ình ?. Và vậy là trở lại bình thường. Tính tôi cũng chẳng giận được ai lâu. 
- Nhỏ khùng ! Kẹo tôi đâu ?

Tôi suýt nữa ngã trẹo chân trước câu chào hỏi của Tuấn. Cậu ta không biết từ đâu bay ra, bỏ tay vào bọc quần đứng trước mặt chúng tôi với câu hỏi kì quặc của mình. Tôi nói kì quặc là bởi vì từ trước đến nay có đời nào Tuấn chủ động muốn tôi tặng kẹo đâu ? Toàn là tôi « ép » cậu ta lấy cả đấy chứ ! Vậy là hôm nay có bão rồi..... 
- Liên ! Đưa bì kẹo cho tao ! – tôi há hốc miệng ngạc nhiên xong cũng không quên « nhiệm vụ » của mình.
- Tụi mày là một cặp vừa khùng vừa điên ! – Liên lắc đầu bình luận, tay đưa cho tôi bì kẹo vừa mới mua ở căn tin.
- Này ! Kẹo này ! – tôi chẳng buồn phản ứng trước câu nói của nhỏ bạn (vì căn bản là tôi thấy cũng...đúng !), tay đưa cây kẹo mút trước mặt Tuấn với vẻ mặt bình thản như tấm phản.
- Nhớ giao kèo của chúng ta đấy ! Đừng khiến tôi phải bực mình ! – Tuấn giựt lấy kẹo rồi dùng nó gõ vào trán tôi kèm theo lời nhắc nhở sặc mùi bạo lực, xong thì đi thằng, trước khi đi còn nháy mắt với nhỏ Liên (thật ra cậu ta làm thế để nhắc khéo tôi) khiến con nhỏ rợn cả tóc gáy.
- Hắn bị gì thế mày ????? – Liên trố mắt quay sang hỏi tôi.
- Hắn lên cơn chứ bị gì nữa ! Đi thôi ! – tôi bực bội lôi con bạn về lớp, miệng không ngớt nguyền rủa hoàng tử mắc dịch của mình. Cái câu hỏi muôn thưở lại hiện lên trong đầu tôi : « Vì sao mày lại đi thích một thằng vừa đều vừa ******* như thế hả Trần Thanh Thanh?» Và rồi chính tôi lại tự trả lời cho bản thân mình : « Tao biết được tao con mày luôn !+_+ »
Giờ toán !
Tôi đang cặm cụi chép bài trên bảng thì cái di động chết tiệt rung rung trong túi quần. Loay hoay như thế nào tôi lại đụng mạnh trúng vào cái tay đang bị thương của Minh khiến cậu ta giật mình nhăn mặt, tôi cũng hoảng hồn theo. Mở máy ra, tin nhắn từ số lạ : « Hết giờ đợi tôi ở ghế đá sau phòng 5 ». Lại là Tuấn đây mà ! Bực cả mình ! Tôi gấp máy lại rồi nhìn lên, bắt gặp ánh mắt như lửa Hỏa Diệm Sơn của Minh đang phóng thẳng về phía mình. Biết là sẽ chẳng thể thoát được nên tôi đành chuẩn bị tư thế, nhắm mắt nắm chặt tay để chờ đợi cú đập đầu kinh khủng của cậu ta. Minh đưa mặt tiến gần về phía tôi, tôi cũng không dám hé mắt ra nhìn. Chắc chắn giờ sinh hoạt tuần này tôi sẽ xin cô đổi chỗ, thật tình là thần kinh tôi không thể nào ổn định được khi ngồi chung với cái tên kì cục và man rợ này. 
Nhưng cậu ta chẳng làm gì tôi cả. Chỉ đưa tay lên chạm vào má tôi khiến tôi giật mình mở mắt ra.
20/
- Làm gì thế hả ????? 
- Mực ! Mặt đã xấu mà lúc nào cũng dính mực ! – cậu ta dùng tay lau nhẹ vết mực trên mặt tôi rồi trở lại vị trí, mắt hướng thẳng lên bảng và chăm chỉ chép bài.
Trời đất ! Thế này là thế nào nữa đây ????? Rốt cuộc cậu ta là người như thế nào ???? Tốt hay xấu ? Ga lăng hay thô bạo ????? Tim tôi đập thình thịch, mặt như trái cà chua, như thế không ngượng mới là lạ ! Cái đồ...dã...man !
.......................................
Ra về...
Tôi vào nhà xe lấy con ngựa sắt của mình. Nếu như thường ngày thì bây giờ tôi đã đạp thẳng về nhà để ăn cơm mẹ nấu chứ không phải ở lại đây để « gặm nhấm » tác phẩm của mình cùng một thằng nhóc bất bình thường. Tôi ngậm ngùi đạp xe ra phía sau, đến vị trí đã hẹn rồi dừng lại,dựng xe, ngồi bệt xuống ghế đá. Không thấy Tuấn đâu cả ! Trong đầu tôi bắt đầu có suy nghĩ rằng biết đâu mình đang bị leo cây ! Nếu thế thật thì tôi sẽ tức đến chết mất ! Và ngày mai tới trường, tôi sẽ không ngần ngại mà đấm thẳng vào mặt cậu ta. Gì thì gì chứ tôi ghét nhất bị người khác coi thường tình cảm và công sức của mình. Đang xây dựng một kế hoạch trả thù hoàn hảo trong đầu, đột nhiên tôi hét như một con ngố khi bị hù từ phía sau. Cứ kiểu này tôi sẽ bị tụt huyết áp mất thôi ! Tuấn coi bộ cực kì sung sướng khi khiến tôi hoảng sợ như vậy. Cậu ta cười ha hả rồi ngồi xuống ngay bên cạnh, giựt phăng hộp cơm trong tay tôi với thái độ tò mò.
- Ái chà ! Cơm của vịt con xấu xí nấu à ? Không biết ăn đến muỗng thứ bao nhiêu thì sẽ bị đau bụng nhỉ ?????????? 
Tôi bốc khói trước lời nói không chút tính người của cậu ta.
- Này ! Không ăn thì nhịn ! Đừng có giở cái giọng đó ra đây với tôi ! Có tin tôi phang nguyên hộp cơm này vào mặt cậu không hả ???????? 
- Ôi ! Vịt con nổi khùng rồi hả ???? Không sao ! Khùng là bản tính của cậu rồi mà ! Tôi không để tâm đâu !!!!!!!!! Ha ha !!!!!!!!
Tôi không thể chịu nỗi nữa rồi ! Phải vùng lên thôi ! Nghĩ sao làm đó, tôi lấy tay định bụng giựt lại hộp cơm rồi ném luôn vào thùng rác cho xong thì Tuấn chộp nhanh lấy tay tôi rồi nhăn răng cười hợm hĩnh :
- Đừng có nóng như thế ! Cái này cậu nấu cho tôi mà ! Đâu thể phũ phàng như vậy được !
- Cái đồ nham nhở ! Cái đồ đểu cáng ! Cái đồ dã man !!!!!!!!!!!! – tôi tức ói máu, phun thẳng vào mặt cậu ta tất cả những tính từ xấu xa nhất nhưng có vẻ nó không chút hiệu nghiệm khi Tuấn vẫn cười như điên như dại (đó là tôi thấy thế !)
- Ok ! Ok ! Bây giờ thì ăn nhé ! Tôi đói rồi ! 
Cậu ta chủ động làm hòa, tôi cũng chẳng còn hơi sức đâu để cãi lộn. Tuấn mở hộp cơm ra, tôi thì lấy hai cái chén nhựa cùng hai đôi đũa đã chuẩn bị sẵn. Lúc ấy tôi nghĩ mình thật chẳng khác nào đứa khùng khi giữa trưa nắng chang chang thế này mà lại ăn cơm trên ghế đá, người thì ướt đẫm mồ hôi. Nhưng đói quá rồi nên tôi cũng không còn suy nghĩ gì nhiều, điều tôi thấy vui nhất là thức ăn do tôi tự tay làm cũng không tệ, mặc dù đây là lần đầu tiên Trần Thanh Thanh này vào bếp. Tuấn có vẻ cũng nghĩ như tôi nên chẳng ca thán gì, cũng cặm cụi ăn như bị bỏ đói đã...3 năm. 
- Này nhỏ khùng ! 
Tôi ngẩng mặt lên, miệng vẫn còn nhai cơm nhồm nhoàm.
- Gắp thịt rồi đút cho tôi đi ! 
- Cái gì ????? – tôi sặc cơm tình trạng nặng, cũng may là tôi kịp thời nghiêng đầu sang một bên, nếu không thì bữa cơm này coi như chấm dứt tại đây.
- Có gì mà ngạc nhiên thế ? Yêu cầu thứ 2 của tôi đó ! Gắp thịt rồi đút cho tôi đi ! – Tuấn vẫn bình thản ra lệnh.
- Cậu có bị thần kinh không vậy hả ????? Tôi không làm đâu ! 
- Thế thì ngay bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại rủ Liên chiều nay đi chơi ! – Tuấn vừa nói vừa rút từ trong túi ra chiếc Iphone to oạch.
- Dừng lại ! – tôi hoảng hồn – Đút thì đút..... ! 
Thế đấy ! Thử hỏi trên đời này có thằng nào kì cục hơn kẻ đang ngồi trước mặt tôi không cơ chứ ???? Được ! Muốn tôi đút cho ăn chứ gì ? Chuyện nhỏ !
- Này ! Há mồm ra ! Nhanh ! – tôi cố gắng gắp một miếng thịt toàn là mỡ tống thẳng vào miệng của Tuấn khiến cậu ta không kịp trở tay.
Và rồi miếng thứ 2...
Thứ 3...
Thứ 4...
Thứ n...
- Thôi ! Dừng lại ngay đi ! Ớn thấu đầu rồi ! – Tuấn gác đũa chịu thua, chịu thua cũng phải thôi, tôi toàn gắp cho cậu ta thịt mỡ thì làm sao ăn cho nỗi được. 
- Tại cậu yêu cầu tôi đó chớ ! Cho đáng đời ! – tôi vỗ tay cười sảng khoái, người ta nhìn vào chắc chẳn ai dám tin tôi đang là người thích Tuấn đâu nhỉ ? Người ta nghĩ tôi là kẻ thù của cậu ta thì đúng hơn...
Ăn uống xong xuôi, Tuấn lại bày trò khác để hành hạ tôi. 
- Xe này của cậu hả ? Nhìn giống đồ sắt vụn ấy nhỉ ? Tôi đạp có bị gì không đấy ? 
- Nếu đạp không được thì đừng có hỏi. Lắm chuyện ! – tôi xì mặt.
Tuấn thả cặp sách trên ghế đá rồi đứng dậy tiến tới phía xe đạp của tôi. Xong đâu đấy cậu ta gạt chân chống rồi ngồi lên yên, kiểm tra bàn đạp, kiểm tra phanh, kiểm tra luôn cái chuông nhỏ xíu ở góc phải ghi – đông xe rồi hất hàm gọi tôi :
- Khùng ! Lên đây !
Tôi có nghe nhầm không nhỉ ? Tuấn bảo tôi ngồi lên yên cho cậu ta chở đi sao ???? Không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ, tôi mơ thấy mình ngồi sau yên xe của một chàng hoàng tử, người ấy sẽ chở tôi đi trên con đường trải đầy lá vàng lãng mạn với những hàng cây vút cao trong gió nhẹ. Chẳng lẽ giấc mơ đang trở thành hiện thực trước mắt tôi đây sao ????? Vậy là không suy nghĩ gì nhiều, tôi phóng nhanh lên yên sau như một con khỉ leo lên cây của nó. Tuấn phì cười rồi quay lại trêu chọc :
- Như thế này cũng đủ biết cậu thích tôi đến mức nào ! 
Mặt tôi bỗng chốc đỏ rực như mặt trời lặn buổi hoàng hôn. Đáng lẽ ra tôi phải thấy được âm mưu của cậu ta khi mở miệng đề nghị tôi lên ngồi, tất cả chỉ là muốn trêu tôi mà thôi. Tức quá đi mất !
- Không thèm nữa ! – tôi lè lưỡi nhày phóc xuống.
- Đúng là Chảnh ! Lên đi ! Đừng có khiến tôi đổi ý ! – Tuấn lắc nhẹ đầu càm ràm, nói thế thôi chứ tôi cũng không nghĩ cậu ta nỡ lòng bắt tôi xuống.
Và thế là sân trường đầy nắng, im ắng đến bình lặng, chỉ có tôi và Tuấn cùng với những hàng cây già thả mình giữa không trung thoáng đãng. Tuấn có vẻ ít khi đạp xe nên chốc chốc lại mất tay lái làm tim tôi suýt nữa rơi ra ngoài. Trời nóng như lửa đốt, lưng áo của Tuấn ướt đẫm mồ hôi, tự nhiên tôi thấy hoàng tử mắc dịch của mình cũng thật dễ thương, ít ra còn có một lý do chính đáng để tôi biện minh cho cái tình cảm ngốc xít mà bấy lâu nay tôi dành cho cậu nhóc này. 
- Này ! – Tuấn đột ngột phanh xe khiến tôi không kịp trở tay và chúi đầu đập mạnh vào lưng cậu ấy, theo phản xạ thì tay tôi cùng đưa lên..ôm e.o cậu ta để lấy thăng bằng. 
- Điên hả ???? Suýt chút nữa tôi ngã rồi đó ! Có chuyện gì thì dừng lại từ từ chớ ! – tôi bực mình.
- Ha ha ! Không có gì ! Muốn thử cảm giác « bị » con gái ngồi sau ôm e.o nó như thế nào thôi ! – Tuấn cười khì rồi tiếp tục đạp, tôi thì bấm bụng ngồi yên và nguyền rủa cậu ta. Đúng là bản tính đểu cáng không thể nào khắc phục được !
Kết thúc hành trình đạp xe, cậu ta quăng tôi trở lại cái ghế đá. Mặt mày hai đứa đỏ bừng bừng, nhưng vui thật. Lần đầu tiên chúng tôi chơi đùa với nhau vui như thế, thường ngày chỉ toàn là cau có xỉ vả lẫn nhau mà thôi. Con nít đúng là có nhiều ưu điểm hơn người lớn, một trong số đó chính là không có tính giận dai và rất mau làm lành. Tôi và Tuấn chính là điển hình ột cặp đôi như thế ( đôi ở đây có cả hai nghĩa : đôi bạn và ...) 
- Nè ! Tôi đã thực hiện đúng giao kèo giữa chúng ta ! Cậu phải giữ lời đó ! Tránh xa nhỏ Liên ra nghe không ? – tôi chống hông nói với Tuấn.
- Ai nói thế ? Tôi mới yêu cầu bạn làm 2 điều thôi ! Còn 1 điều nữa ! – Tuấn đeo cặp lên vai rồi nói.
- Hả ????? Cậu còn định hành hạ tôi đến bao giờ nữa ?????? 
- Cái đó còn tùy ! Tới giờ rồi ! Tôi về ! Chào nhỏ khùng !
Nói dứt câu thì cậu ta đứng dậy đi thẳng ra phía cổng, tôi ngẩn tò te nhìn theo. Thế là sao ???? Tôi vẫn chưa thoát được tay cậu ta sao ????? Ngần ấy vẫn chưa đủ sao ????? Liên ơi là Liên !!!!! Vì mày mà tao khổ thế này đây !!!!!!!!!! Có ai hy sinh vì bạn nhiều như tôi không hả trời !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
.....................................................
Tối.
Yahoo đang sign in. Một đống tin nhắn lại hiện lên. Trong số đó thì mắt tôi vẫn tìm kiếm « I_want_to_be_live ». Đây rồi ! Vẫn đúng giờ như thường ngày ! Tôi mỉm cười đọc dòng tin nhắn mà từ lâu đã nằm gọn trong đầu tôi, ngay cả dấu chấm dấu phẩy tôi cũng nhớ như in. Cuộc sống có nhiều điều thú vị thật ! Đang chuẩn bị sign out (vì hôm nay tôi phải thức khuya học cho xong môn Địa lý để ngày mai kiểm tra một tiết, lần trước bị môn Sử đã khiến tôi khiếp vía lắm rồi !) thì tôi nhận được tiếng Buzz từ phía Prince :
« Hôm nay chị không onl được ! Phải out để học bài ! :(»
« Em cũng chỉ nói với chị vài lời thôi ! Chị nhấn nút Accept đi ! »
Tôi thắc mắc những vẫn làm theo lời cậu nhóc. Share ảnh ư ???? Để làm gì nhỉ ?
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.