Ở thành phố không có nơi để nấu bánh chưng bánh tét như ở quê nên ba
tôi đặt mua ở một cửa hàng uy tiến. Ngày tết mà thiếu bánh chưng thì
không còn là tết nữa rồi.
Mấy ngày gần tết tôi luôn cùng mẹ đi chợ để mua những đồ cần thiết.
Ba cũng mua một chậu mai rất đẹp về trưng trong nhà. Sáng ngày 30 tết mẹ cùng tôi ngồi sắp mâm ngũ quả,rồi làm cơm cúng cuối năm.
Đêm ba mươi tôi ở nhà cùng gia đình xem Táo Quân chứ không ra ngoài xem bắn pháo hoa như những người trẻ
khác. Tôi luôn nghĩ rằng gia đình mới là quan trọng nhất,những ngày tết
không gì là hạnh phúc bằng việc được ở cùng những người mình yêu thương. Khi chuẩn bị tới thời khắc giao thừa tôi cũng ra ngoài lan can phòng
xem pháo hoa. Thực ra ở nhà nhìn cũng thấy rất rõ,không cần phải chen
chúc trong biển người ngoài kia. Lúc đang ngắm những chùm pháo hoa rực
rỡ trên bầu trời thì điện thoại cũng thông báo vài tin nhắn được gửi
tới. Là một vài người bạn cũ nhắn chúc mừng năm mới. Trong đó có cả tin
nhắn của Gil.. Chỉ một câu “Năm mới vui vẻ nha bạn Gấu” lại khiến tôi
thấy vui rất nhiều. Tôi cũng nhắn tin lại cho Gil là ” Bạn Thỏ cũng vậy
nha. Năm mới may mắn”. Sau đó tôi cũng nhắn lại cho các bạn khác.
Ngày mùng 1 và mùng 2 tết tôi cùng ba mẹ đi chúc tết nhà nội và
ngoại. Cả hai bên gia đình đều rất tự hào khi ba mẹ khoe tôi đậu vào một ngôi trường danh tiếng,vậy nên tôi nhận được rất nhiều tiền lì xì xem
như phần thưởng cho sự chăm chỉ của mình.
Tôi không phải là người có thói quen dùng tiền phung phí nên hầu như
năm nào tôi cũng đưa tiền lì xì cho mẹ giữ. Sau khi tôi vào học ở Angle
thì mẹ tôi liền làm cho tôi một thẻ ATM và chuyển tất cả số tiền từ nhỏ
của tôi tới giờ vào đó. Thật không ngờ mẹ lại không dùng tới một đồng
nào. Hiện tại sau mười sáu năm tôi hiển nhiên trở thành một tiểu phú bà
rồi. Có điều chuyện này luôn là bí mật..
Thật trùng hợp là Valentine năm nay lại đúng vào ngày nghỉ cuối cùng
của kỳ nghỉ tết. Nhưng mà với một đứa chưa mảnh tình vắt vai như tôi thì ngày này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Sau một kỳ nghỉ dài rốt cuộc
chúng tôi cũng trở lại trường. Bởi vì muốn dọn dẹp căn phòng một chút
nên tôi trở lại trường sớm hơn nửa ngày,các bạn trong phòng tôi chưa có
ai tới nhưng mà trong trường cũng có nhiều học sinh đã tới trước. Có lẽ
họ với tôi cùng chung mục đích như nhau..
Căn phòng không được dọn dẹp sau kỳ nghỉ bị ngủ một lớp bụi mỏng. Tôi đành cất ba lô hành lý xuống giường rồi bắt đầu đi lấy nước và lau chùi một lượt. Vất vả cả hơn một giờ đồng hồ mới xem như hài lòng,sau đó tôi cũng nhanh chóng đi tắm rửa.
Lúc mọi thứ hoàn tất cũng mới ba giờ chiều. Ba cô bạn cùng phòng vẫn
chẳng thấy mặt ai,tôi lo lắng có khi nào họ quên mất ngày trở lại trường hay không. Ăn tết vui vẻ quá mà,đến cái tin nhắn chúc mừng năm mới cho
tôi cũng không có. Gặp mặt tôi sẽ xử đẹp từng người.
Lúc này cũng buồn chán không có gì làm nên tôi đi tới thư viện muốn tìm vài cuốn sách
tham khảo. Cũng không biết thư viện đã mở cửa lại chưa,cứ đi xem sao.
Lúc tôi tới thư viện thì thư viện đã mở cửa,trong thư viện cũng có một
số học sinh. Lúc này tôi cũng nhớ ra là các tiền bối năm ba hiện tại
đang trong giai đoạn rất quan trọng. Họ phải chuẩn bị cho kỳ thi tốt
nghiệp sắp tới,cho nên có lẽ họ đã tới trường từ sớm rồi.
Thư viện của ngôi trường này rất lớn. Lớn gấp mấy lần một nhà sách,ở
đây không có một tài liệu nào là không có. Nếu ví nó như một viện bảo
tàng sách thì cũng không có gì là quá đáng.
Sau khi lựa chọn được những cuốn sách mình cần tôi liền trở về phòng.
Trên đường về đi qua phòng làm việc của hội học sinh,lúc này cửa đang mở nên tôi có chút tò mò nhìn xem ai đang ở bên trong. Kết quả lại chứng
kiến một chuyện khiến tôi không hề vui..
Trong phòng chỉ có hai người là chị Khánh Trang và Gil. Chị Khánh
Trang ngồi trên ghế của hội trưởng còn Gil đứng ở đối diện,trong tay cậu ta cầm một hộp quà nhỏ nhưng được gói khá tinh xảo,nhìn thì cũng có thể đoán được là một món quà rất đẹp và giá trị. Gil đang đưa món quà đó
cho chị Khánh Trang và nói gì đó với chị ấy,khuôn mặt cậu ta hiện lên ý
cười đầy vui vẻ còn chị Khánh Trang lại có chút ngại ngùng. Chị Khánh
Trang xưa nay tính tình luôn ôn hòa trầm tĩnh,rất ít khi thấy được cảm
xúc trên mặt chị ấy. Cho nên tôi có thể đoán rằng câu chuyện họ đang nói là chuyện tình cảm,hơn nữa hôm nay lại là ngày Valentine,nếu một người
tặng quà cho một người khác thì 90% họ có tình cảm với người đó.
Tôi biết Gil sẽ thích một cô gái,nhưng mà tôi lại không ngờ là người
cậu ta thích chính là chị Khánh Trang. Nhưng nghĩ lại cũng thấy không có gì là lạ,Gil thích con gái,chị Khánh Trang lại là một mỹ nữ xinh đẹp
nhất trong ngôi trường này. Là một cô gái mà mọi người đều phải yêu mến
cho dù họ có thích con gái hay không. Vậy nên Gil thích chị ấy là một
điều rất hiển nhiên thôi mà,có ngạc nhiên một chút chỉ là chị Khánh
Trang cũng thích con gái,mà có lẽ cũng không nên ngạc nhiên. Ngự tỷ có
tới 60% đều thích người đồng giới..
Những suy nghĩ cứ liên tục cuộn trào trong đầu khiến tôi có chút
choáng váng. Một cảm giác kỳ quái không thể lý giải dần lan rộng trong
người,một chút giận hờn,một chút chua xót,một chút đau lòng,một chút
không cam tâm và một chút hoang mang sợ hãi.. Tôi muốn bỏ chạy thật
nhanh để không phải nhìn thấy những hình ảnh đó,để những cảm xúc lạ kỳ
kia không còn quấn lấy mình,trái tim như có một áp lực lớn vô hình khiến tôi hô hấp có chút khó khăn.. Rõ ràng tôi từng thấy Gil được những cô
gái khác tặng quà,tỏ tình và theo đuổi công khai. Nhưng mà tôi chưa bao
giờ cảm thấy khó chịu hay có cảm giác như hôm nay. Hay là bởi vì người
con gái ấy là chị Khánh Trang,một cô gái hoàn mỹ mà sâu trong thâm tâm
tôi luôn sùng bái và quí mến..
…….
Chào mừng Tây Ban Nha vào vòng loại trực tiếp. Ăn mừng Messi và
Argentina vào bán kết Copa America… Ăn mừng bạn Gấu lần đầu biết ghen…