Từ khi biết được tình cảm của nhau tôi và Gil gần như ngày nào cũng
trò chuyện với nhau qua điện thoại. Một tuần sẽ cùng nhau đi chơi một
ngày,chúng tôi thường cùng nhau đi dạo phố,đi ăn kem và đi tới các quán
cà phê kết hợp nhà sách để vừa uống nước vừa đọc sách. Đôi khi tôi cũng
sợ Gil sẽ thấy nhàm chán bởi những điều luôn lặp đi lặp lại đó nhưng cậu ấy lại tỏ ra rất vui vẻ. Cậu ấy nói chỉ cần ở cạnh tôi thì đi đâu làm
gì cậu ấy cũng thấy vui,tôi đã rất hạnh phúc khi nghe cậu ấy nói như
vậy.
Kỳ nghỉ hè cũng chuẩn bị kết thúc,tôi bắt đầu giành nhiều thời gian
hơn cho việc học ôn và tham khảo những bài học mới trên mạng. Đôi khi
gặp phải một đề tài khó tôi liền gọi điện cho Gil và nhờ cậu ấy
giúp,càng ngày tôi càng nhận ra mình thích dựa dẫm vào Gil,thích cảm
giác được cậu ấy nâng niu chăm sóc,thích được nghe giọng cậu ấy nói mỗi
ngày.
Nghĩ lại thời gian đã qua tôi mới nhận ra rằng Gil đã xâm nhập vào cuộc sống của tôi từ rất lâu rồi,chỉ là tôi vô tâm không nhận ra mà thôi. Từ khi
chúng tôi quen nhau ở trường học,rồi cậu ấy gặp gỡ những người bạn cũ và ba mẹ tôi,tất cả điều ấy lại dường như quá hiển nhiên đến mức tôi chấp
nhận mà khônc hề nghi hoặc,cho đến khi cậu ấy nói cậu ấy làm tất cả chỉ
vì muốn đến gần tôi hơn thì tôi mới nhận ra.
Những ngày nghỉ hè cuối cùng của tôi cũng hết,hôm nay tôi sẽ phải trở lại ký túc xá của trường để chuẩn bị cho năm học mới. Trong khi tôi ở
trên phòng thu dọn quần áo và sách vở cho vào balo và vali thì mẹ ở dưới bếp nấu một bữa thịnh soạn để chiêu đãi tôi. Hôm nay là chủ nhật nên ba mẹ đều được nghỉ hết,năm học thứ hai này có lẽ tôi cũng ít có thời gian về nhà hơn.
Cả nhà quây quần bên bàn ăn rất vui vẻ,sau đó ba chở tôi trở lại
trường. Trước khi tôi đi mẹ cũng dặn dò rất nhiều điều,thật giống như mẹ đang dặn con gái sắp đi lấy chồng xa chứ không phải là đi học. Vì để mẹ an tâm tôi cũng đành ngoan ngoãn vâng lời mẹ.
So với mẹ thì ba ít nói hơn,ba chỉ nhắc nhở tôi chăm sóc sức khỏe và học thật tốt. Ba nói ba luôn tự hào và tin tưởng ở tôi. Tôi cũng chỉ biết
gật đầu để ba vui lòng,tất nhiên tôi cũng không để ba mẹ thất vọng về
mình được. Tôi sẽ cố gắng học tốt hơn nữa.
Còn vài ngày nữa mới tới ngày khai giảng năm học mới nên học sinh vẫn chưa tới trường đông. Đa số vẫn là học sinh bước vào năm ba đã đi học
trước đó nửa tháng và một số học sinh năm hai và các hội viên của hội
học sinh có mặt sớm để chuẩn bị cho lễ khai giảng cũng như đón tiếp và
giúp đỡ các tân học sinh sẽ vào nhập học năm nay.
Cả ba cô bạn của tôi đều chưa trở lại nên chỉ có mình tôi trong phòng ký túc xá. Việc đầu tiên phải làm là quét dọn lau chùi cho sạch sẽ
đã,mấy tháng hè không có ai ở đây nên đồ đạc có chút bụi bẩn ẩm mốc.
Trường học Angle có thông lệ là không đổi phòng ký túc xá cho tới khi dời khỏi trường. Mỗi năm khi một khóa học sinh ra trường thì khóa mới
vào sẽ ở khu ký túc xá của khóa mới ra trường để lại. Cứ luân phiên như
vậy cũng giúp cho các học sinh có ý thức giữ gìn phòng ở và cũng không
phải vất vả chuyển phòng vào nỗi năm học mới.
Sau khi làm xong mọi việc cả người đều ê ẩm và dính đầy bụi bẩn. Tôi
liền lấy một bộ đồ trong vali rồi đi tắm,sau khi tắm xong cũng bắt đầu
tới giờ cơm tối nên tôi vội vàng tới căng tin . Lúc đang chuẩn bị đi thì chuông điện thoại của tôi reo lên,không cần nhìn cũng biết là ai gọi
bởi vì tôi đã cài chuông riêng cho số của người ấy. Cả ngày hôm nay đều
bận rộn nên tôi chưa cùng cậu ấy trò chuyện câu nào,cũng không biết cậu
ấy đang làm gì nữa. Khóe môi tôi không hề che giấu được nụ cười mà bắt
máy.
– Alo.
– Gấu hả,đang làm gì vậy.
– Mới tắm xong,chuẩn bị đi ăn nè.
– Gấu tới trường rồi à.
– Ừ,mới tới trưa nay.
– Ok, chờ xíu. Gil qua rồi mình cùng đi.
– Gil cũng tới trường rồi à.
– Ừ,tới lúc nãy. Thôi cúp máy nha,đợi Gil xíu nha.
– Ừ.
Cúp máy khoảng 5 phút sau là Gil xuất hiện,mái tóc còn hơi ướt,có lẽ
khi gọi cho tôi cậu ấy cũng mới tắm xong . Bình thường khi cùng đi chơi
chúng tôi thường hay nắm tay nhau nhưng vì đang ở trường học nên không
thể như vậy,chúng tôi bước song song bên nhau,trên môi luôn giữ nụ cười. Có một số học sinh đi lướt qua chúng tôi đều quay lại nhìn một
chút,nhưng bây giờ tôi cũng không để tâm nhiều tới chuyện này nữa.
Khi tới căng tin Gil bảo tôi ngồi xuống rồi cậu ấy đi lấy xuất ăn cho cả hai,căng tin hiện tại cũng không đông lắm. Trong lúc đang ăn cơm Gil lại hỏi tôi.
– Các cô bạn cùng phòng của em vẫn chưa tới đúng không.
Tôi chỉ gật đầu không đáp. Từ khi chính thức quen nhau Gil rất thích
gọi tôi là Gấu hoặc em. Tôi hơi bất mãn nhưng thấy Gil cứ kiên trì vậy
nên đành mặc kệ,nhưng tôi cũng đưa ra điều kiện là chỉ khi có hai đứa
mới được gọi tôi là em và Gil cũng đồng ý.
– Ngủ một mình em sợ không.
Gil lại hỏi,tôi lúc này mới đáp.
– Có gì mà sợ đâu. Đừng nói là Gil sợ nha.
Gil cười khẽ nói.
– Gil thì sợ gì chứ. Cơ mà không ngờ Gấu cũng gan quá ha.
– Chứ sao.
Tôi có chút hãnh diện nói,tôi thực ra không thuộc dạng con gái mong
manh yếu đuối như người ta nghĩ đâu. Trái lại chính là kiểu con gái tinh nghịch gan lỳ hết chỗ nói đấy. Chỉ tại cái khuôn mặt ngây thơ vô số tội này dễ khiến người ta tưởng lầm.
Gil thấy bộ dạng đắc ý của tôi thì chỉ cười,sau khi ăn cơm xong chúng tôi đi dạo quanh trường một chút. Tình cờ lại đi tới phòng thể dục của
trường,Gil bật đèn lên rồi tìm quả bóng rổ và nói.
– Qua đây,Gil chỉ em chơi bóng rổ.
Tôi hơi xụ mặt nói.
– Em không biết chơi. Hơn nữa mới ăn no mà.
Gil cười lại nói.
– Ăn nhiều phải hoạt động cho tiêu hóa bớt đi chứ. Em xem mấy tháng hè em đã mập ú lên rồi.
Tôi trừng mắt lườm Gil và nói.
– Thì ra Gil chê em béo hả. Vậy Gil đi kiếm cô nào mi nhon dáng đẹp đi.
Gil cười cười chạy tới chỗ tôi rồi đặt trái bóng vào tay tôi và nói.
– Gil chỉ thích cô này thôi. Béo gầy gì Gil cũng thích.
Tôi có chút phụng phịu nói.
– Gil dẻo miệng vậy hèn gì khắp nơi đều có con gái thích.
Gil xoa nhẹ mái tóc tôi rồi nói.
– Thôi nào bạn Gấu. Chúng ta đã thống nhất với nhau không nói tới chuyện này cơ mà. Em biết Gil chỉ thích em thôi mà.
Tôi không lên tiếng mà liền dùng quả bóng ném vào người của Gil,tất
nhiên lực ném không mạnh nên Gil rất dễ dàng bắt được. Cậu ấy có chút
bất đắc dĩ mà nói.
– Em nha, kêu em ném bóng lên rổ sao em lại ném Gil.
– Thích ném về bên đó đấy.
– Nhưng Gil không phải là rổ đâu.
– Kệ..
– Được rồi.. Gil tình nguyện làm cái rổ đây.. Em cứ ném thoải mái…