Thời gian cứ bình lặng trôi đi mang theo những ngọt ngào ấm áp. Một năm mới
nữa lại tới,tương lai và bao biến cố đang đón chờ. Không ai trong chúng
ta biết được ngày mai sẽ ra sao,không ai trong chúng ta biết được số
mệnh của mình được sắp đặt thế nào. Vậy nên hãy cứ sống thật trọn vẹn
những ngày mình được sống. Yêu hết mình,chân thành hết mình,trao đi nếu
có thể,nhận lấy khi thực sự cần. Đừng để một ngày nào đó trong tương lai sẽ phải hối tiếc. Bởi vì tất cả những hối tiếc đều muộn màng và vô
nghĩa.
Tôi và Gil, hai chúng tôi ở bên nhau. Tình cảm giành cho nhau cứ mỗi
ngày thêm bền chặt. Cho dù vẫn là bí mật,cho dù hạnh phúc của chúng tôi
chỉ nhận được sự chúc phúc của rất ít người nhưng chúng tôi vẫn rất hạnh phúc và trân trọng. Tôi không thể khẳng định trong tương lai chúng tôi
vẫn sẽ bên nhau nhưng hiện tại tôi biết mình yêu và muốn ở bên cậu ấy.
Tôi chưa bao giờ hối hận về chọn lựa của mình..
Chúng tôi dời ký túc xá để về nhà nghỉ tết. Lần này tôi đã gọi điện
để ba không cần tới đón mà Gil sẽ chở tôi về. Chiếc motor của cậu ấy từ
lâu nay đã rất quen thuộc với tôi rồi. Từ khi quen Gil tôi cũng dần
thích đi motor,thích cảm giác được ngồi sau và tựa lên lưng cậu ấy.
Ba mẹ tôi cũng quen thuộc với Gil hơn bởi nhiều lần cậu ấy chở tôi về trong các ngày nghỉ và còn ở lại cùng gia đình tôi ăn cơm. Trong mắt ba mẹ tôi thì tôi và Gil là những người bạn rất
tốt và thân thiết với nhau. Ba mẹ tôi cũng rất quí mến Gil và hết lời
khen cậu ấy ngoan và lễ phép.
Cái tết năm nay khác với mọi năm một chút. Năm nay tôi cùng Gil hẹn
nhau đi chợ tết,cùng đi mua cá chép ông táo và hoa mai. Đêm giao thừa
chúng tôi cùng nhau ra ngoài xem bắn pháo hoa,lần đầu tin tôi ra khỏi
nhà trong đêm giao thừa và tôi nhận ra cái cảm giác khấn khích khi xem
pháo hoa trực tiếp thật thú vị. Dòng người đông đúc và có không ít những đôi tình nhân đi cùng nhau. Họ nắm tay,họ ôm nhau và cả trao cho nhau
những nụ hôn ngọt ngào vào giây phút giao thừa thiên liêng. Tôi và Gil
cũng không ngoại lệ,khi tiếng pháo hoa đầu tiên vang lên Gil đã ôm tôi
và nói “Tôi yêu em”. Giây phút ấy trái tim tôi có lẽ còn đập mạnh hơn cả tiếng pháo giòn giã ngoài kia.
Ngày mùng 2 tết. Gil sang nhà tôi và xin phép ba mẹ tôi để tôi sang
nhà cậu ấy chơi. Ba mẹ tôi tất nhiên là vui vẻ đồng ý,tôi lại có chút
bất ngờ bởi vì Gil chưa nói trước với tôi chuyện này. Từ khi chính thức
trở thành người yêu của nhau tôi vẫn chưa được gặp gỡ ba mẹ Gil lần nào. Người duy nhất tôi gặp mặt trong gia đình Gil chính là anh trai cậu ấy
cũng là người yêu của chị Khánh Trang. Anh ấy là một người rất dễ
thương,nói đúng hơn thì anh ấy là một chàng trai khá hiền lành và thành
thật. Không giống Gil có chút láu cá và giỏi nịnh người yêu. Tôi cũng hi vọng ba mẹ Gil sẽ giống như anh trai cậu ấy,chứ mà giống Gil thì tôi
khổ rồi..
Trên đường đi tôi vẫn lo lắng không thôi. Tôi cứ luôn miệng trách Gil.
– Sao Gil không nói trước cho em để em chuẩn bị tâm lý.
Gil nghe vậy liền đáp.
– Thì em chuẩn bị đi là vừa. Còn chưa tới nhà Gil mà.
Tôi có chút tức giận mà nói.
– Gil còn nói thế. Đã tới cửa nhà Gil còn đâu. Em còn chưa nghĩ được gì,cũng chưa kịp làm đẹp chút xíu nữa.
Gil cười khẽ mà nói.
– Em nha. Nghiện làm đẹp từ khi nào. Em đi gặp ba mẹ Gil chứ có phải
đi thi hoa hậu đâu mà phải làm đẹp. Em cứ là em như thường ngày là được
rồi. Gil muốn ba mẹ Gil thấy được chính con người thật của em như thế
này thôi. Hơn nữa Gil cũng chỉ nói là bạn học tới chơi thôi mà. Khi nào
Gil giới thiệu em với tư cách là người yêu của Gil thì Gil sẽ báo trước
cho em cả tuần để em tha hồ chuẩn bị.
Tôi khẽ bĩu môi mà nói.
– Nhưng em vẫn thấy hồi hộp.
Gil cười đáp.
– Ba mẹ Gil hiền lắm.
Tôi lại hỏi.
– Hiền như anh trai Gil không.
Gil hơi cau mày nói.
– Ai nói anh ấy hiền.
Tôi đáp.
– Em thấy anh ấy hiền hơn Gil.
Gil tỏ ra không vui nói.
– Em không được khen ai trước mặt Gil. Anh trai Gil cũng không ngoại lệ.
Tôi có chút buồn cười nói.
– Gil đúng là nhỏ mọn mà.
Gil hơi bất mãn phản bác.
– Kệ Gil. Em không được để mắt ai ngoài Gil đâu nha. Không thì Gil sẽ không tha cho em đâu.
Tôi cười khẽ rồi đáp.
– Được rồi mà. Em chỉ trêu xíu thôi.
Gil khẽ nắm tay tôi siết chặt rồi nói.
– Gil hi vọng lần sau mang em về nhà sẽ với tư cách là người con gái của Gil.
Tôi cảm động vô cùng khi nghe Gil nói như vậy. Tôi biết sẽ còn rất
sớm để điều ấy xảy ra nhưng nó càng cho tôi thêm niềm tin và sức mạnh để giữ chặt lấy tình yêu của mình.
Tôi đã nghe Gil kể về gia đình của mình nhiều lần. Ba mẹ Gil đều làm
kinh doanh,gia đình cậu ấy sở hữu một doanh nghiệp vừa phải và đang khá
phát triển trong nước. Ba mẹ cậu ấy đều đặt rất nhiều hi vọng vào hai
anh em cậu ấy nên luôn đặt mục tiêu trong học tập rất cao. Anh trai Gil
thì luôn cố gắng để ba mẹ hài lòng còn Gil lại có chút bất mãn và muốn
phản kháng lại. Tuy nhiên cậu ấy lại mang trong người một bộ não siêu
phàm mà ít người sỡ hữu được nên cho dù có bất cần tới đâu cậu ấy vẫn cứ là một học sinh xuất sắc. Ba mẹ cậu ấy cũng vì vậy mà không quá ép buộc cậu ấy nữa.
Nhà Gil thuộc một khu nhà không hẳn là cao cấp nhưng cũng không hề
tầm thường. Cho dù chỉ cách nhà tôi vài km nhưng mà ở đây là một thế
giới khác hẳn. Không khí yên bình trong lành chứ không ồn ã và bụi bặm
như khu nhà tôi ở. Sự đãi ngộ của tự nhiên cũng quá thiên bị thì phải.
Gil nói với tôi rằng ba mẹ cậu ấy rất ít khi có mặt ở nhà. Công việc
đòi hỏi những chuyến công tác liên tục,đó cũng là lý do mà Gil cũng ít
khi về nhà. Thường thì ngày nghỉ cậu ấy một là ở trường không thì đi ra
ngoài chơi với các bạn. Thỉnh thoảng sẽ về nhà cùng tôi. Nhiều khi tôi
cảm thấy mình so với Gil lại hạnh phúc hơn nhiều. Cho dù vật chất không
bằng nhưng tình cảm yêu thương của gia đình lại luôn đầy ắp.
Đứng trước cổng vào nhà Gil tôi vẫn không giấu được khẩn trương bối
rối của mình. Gil thấy tôi như vậy thì khẽ nắm tay tôi rồi nói.
– Đừng lo lắng. Đã có Gil ở bên em.
Tôi khẽ gật đầu và cười với Gil. Tôi tin tưởng cậu ấy,cho dù bầu trời có sập xuống thì cậu ấy cũng sẽ thay tôi chống đỡ cả bầu trời.
…….
Tiết mục sến súa còn tiếp diễn ..
Tôi đang nghĩ tới kết cục của truyện . Không biết có nên cho kết thúc mở không nhỉ… Các daiacma thấy thế nào..