Hoàng Tử Truyền Kỳ

Chương 9



Như Ý mỗi ngày đều tới chỗ ta, mẫu hậu lại vẫn án binh bất động, không tìm ta gây phiền phức, chỉ là ban thưởng thường ngày ít đi. Nhưng lúc này, ta phải nghênh đón người mà ta trăm triệu lần không ngờ tới – phụ hoàng.

Tuy rằng chúng ta đều ở trong cung nhưng ta rất ít khi ra khỏi tẩm cung của mình, mà phụ hoàng cũng không hề tới thăm ta, cho nên chúng ta không có nhiều cơ hội gặp mặt, chỉ có thời điểm mừng năm mới, trong gia yến mới gặp một lát, nhưng cũng chẳng bao giờ nói chuyện nhiều. Ông không mong gặp tam hoàng tử là ta, ta cũng chẳng chờ mong gặp một vị phụ thân coi thường con mình như vậy, thậm chí ở một số mặt mà nói, người này có thể coi là một người cha, người chồng thất bại.

Vậy mà hôm nay ông ta bỗng dưng tìm ta? Vì chuyện gì nhỉ? Chuyện Như Ý sao? Đối với chuyện của Như Ý ông vẫn án binh bất động, ta còn đang cố đoán xem rốt cuộc ông ấy muốn gì đây?

Ta quì xuống nghênh đón ông vào thư phòng, Như Ý lúc này đang ngủ ở noãn các, ta nghĩ phụ hoàng hẳn là biết điều đó. Ông không mở miệng, ta cũng không nói gì, chỉ tỏ vẻ cung kính đứng thẳng một bên, chờ nghe phân phó.

Tuy không ngẩng đầu, ta vẫn biết ông đang quan sát ta, người người đều nói ta là nhi tử giống đương kim thánh thượng nhất, hẳn là đúng vậy. Như Ý giống An quý phi, ca ca lại giống cả phụ hoàng và mẫu hậu, mà ta, tuy không gặp ông nhiều lắm nhưng cũng biết khuôn mặt ta rất giống ông. Thật nực cười, đứa con ông không muốn nhất, cũng lại giống ông nhất.

Nhưng, với ta mà nói, tương thân tương ái (yêu thương lẫn nhau) mới là thân nhân. Ông ta, chỉ là người cho thân thể này một tinh tử, lại là không tình nguyện cho, nên ta chưa từng đưa ông vào phạm trù ‘người thân’.

Ông quan sát ta một hồi, ta cũng mặc ông ta nhìn, chẳng có một chút cảm giác quẫn bách nào, đối với kẻ không quan trọng da mặt của ta dày lắm.

Sau, rốt cuộc ông cũng mở miệng, “Thu nhi, ngươi có biết phụ hoàng tìm ngươi là vì chuyện gì không?”

Lẽ nào ngươi tìm ta mà chính mình còn không biết là vì chuyện gì? (đểu thế)

Nếu ông ta không phải kẻ có quyền lớn nhất quốc gia, ta nhất định trả lại ông một câu như thế. Nhưng thật đáng tiếc, ông ta quyền to ngập trời, cho nên ta chỉ có thể nuốt câu đó vào, chậm rãi lắc đầu, “Thanh Thu không biết, thỉnh phụ hoàng minh kì (chỉ bảo rõ ràng).”

Phụ hoàng mỉm cười, “Vậy Thu nhi thử đoán xem.”

Ta nghiến răng, có việc gì cứ nói thẳng, quanh co lòng vòng làm gì.

Cúi đầu suy nghĩ một chút, ông ta sẽ không vì việc gì khác mà tới tìm ta đâu, vì vậy mở miệng, “Là vì chuyện của nhị hoàng huynh sao?”

Phụ hoàng gật đầu, “Thu nhi quả nhiên thông tuệ”, xong lại bắt đầu trầm mặc.

Ta chỉ đành im lặng cùng ông, nhưng đã đứng non nửa canh giờ, phụ hoàng vẫn không nói lời nào, chẳng lẽ lại đang ngẩn người sao? Ta tuy không phiền gì nhưng cứ đứng ngu người thế này, hay lắm à?

Khẽ cắn môi, ta nhẹ giọng mở miệng, “Về chuyện nhị hoàng huynnh, phụ hoàng có ý chỉ gì cho Thanh Thu sao?”

Ông như hồi thần, lần thứ hai mở miệng, ngữ khí thập phần nghiêm túc, “Trước lúc lâm chung, An quý phi chỉ có một thỉnh cầu với trẫm, ngươi biết nàng thỉnh cầu điều gì sao?”

Ta làm sao biết được, nhưng cũng không tốn lời với ông ta, vì vậy đáp lời, “Là có liên quan tới nhị hoàng huynh phải không ạ?”

Hẳn là đúng vậy, ngoại trừ Như Ý, nữ tử thanh nhã kia còn có điều gì mong muốn nữa đâu.

Phụ hoàng gật đầu, “An quý phi trước lúc lâm chung có thỉnh cầu trẫm giao Như Ý cho ngươi chăm sóc.”

Nàng thật sự tín nhiệm ta a, hay là nói nàng tín nhiệm vị tam hoàng tử kia? Ta không hiểu lắm, duy có điều này ta hiểu được, trong cung này, giao Như Ý cho ta chăm sóc chính là lựa chọn sáng suốt nhất.

Không biết phụ hoàng nghĩ thế nào nhỉ, thời gian qua thái độ của ông với Như Ý rất không bình thường. Chẳng lẽ thỉnh cầu của An quý phi khiến ông tức giận? Hẳn là không phải đâu nhỉ?

Ta không tiếp lời ông, chỉ lẳng lặng chờ phân phó. Lại không biết qua bao lâu, ông mới mở miệng nói, “Bởi giữa ta và mẫu hậu ngươi có chút vấn đề, ta vẫn lãnh đạm với ngươi, ngươi có từng trách phụ hoàng không?”

Ta lắc đầu, ngài không phải phụ hoàng ta, ta đương nhiên không trách ngài. Nhưng vị tam hoàng tử đã chết kia có trách ngài hay không, ta không biết đâu.

Thấy ta không chần chờ liền trả lời, phụ hoàng dường như có chút vui mừng gật đầu, “Ta cũng biết ta đối xử với ngươi thiếu công bằng, sau này hối hận thì ngươi lại đã trưởng thành, ta không biết nên ở chung với ngươi thế nào, cho nên …”

Cho nên lãnh đạm đến giờ? Ta đã nói ta không để ý, ngươi còn dong dài cái gì.

“Phụ hoàng, quá khứ đều đã qua.” Nên không cần dong dài nữa.

Phụ hoàng gật đầu, “Ta biết ngươi và Như Ý thân thiết, nhưng ngươi cũng chỉ là một hài tử. Cho nên ta không trực tiếp nói chuyện này cho ngươi mà đợi thêm một thời gian xem ngươi cùng Như Ý ở chung thế nào.”

Thì ra là thế.

Nói thật dễ nghe nhỉ.

Nhưng, kì thực chỉ là để dò xét xem ta có thực tâm đối tốt với Như Ý không thôi.

Nay thấy ta thà ngỗ nghịch mẫu hậu cũng muốn lo cho Như Ý, cho nên yên tâm sao?

Bất quá, nét mặt ta vẫn bình thản, mở miệng nói, “Phụ hoàng, nhi thần nguyện ý chăm sóc nhị hoàng huynh.”

Phụ hoàng lại nhìn ta một lát, mới mở miệng, “Được, Như Ý sau này giao cho ngươi chăm sóc. Lát nữa ta cho ngươi ý chỉ chính thức, để Như Ý tới ở cùng ngươi, hạ nhân và phân lệ cho nó không đổi, đều do ngươi an bài. Ám vệ của nó cũng nghe ngươi sắp đặt.”

Ta quì xuống khấu đầu, “Nhi thần lĩnh chỉ”

Hôm sau, phụ hoàng ban ý chỉ chính thức cho ta, khiến cho trong cung mọi người đều biết. Mẫu hậu vốn cho rằng phụ hoàng thương tâm quá độ sẽ không để tâm đến Như Ý nữa, nay lại thấy ông đối với Như Ý sủng ái như xưa, cũng không dám lại kiếm chuyện sinh sự với Như Ý nữa. Hơn nữa phụ hoàng lại chế tạo chuyện khác dẫn dắt quan tâm của mẫu hậu, mấy tháng nay vẫn ân sủng không ngừng đối với một vị tần mới phong, trong cung đồn đại nàng là nữ nhân kế tiếp An quý phi nắm được tâm hoàng đế, thân gia của nàng lại có thế lực có thể so sánh với mẫu hậu, khiến mẫu hậu cảm thấy nguy hiểm, không rảnh quan tâm tới chúng ta.

Ngẫm lại thấy mẫu hậu thực ngây thơ, đến ta còn nhìn ra thủ đoạn của phụ hoàng, mà bà lại tưởng thật. Nếu mẫu hậu về sau an phận, với vị thế là thân mẫu của hai hoàng tử, bà còn có thể được chết già. Nhưng, nếu bà còn tiếp tục làm mưa làm gió thì thực sự sẽ không có kết cục tốt.

Ta chỉ thờ ơ, thờ ơ nhìn bà chọn con đường nào. Người đàn bà hẹp hòi lại hung ác như bà ta thực sự không thích hợp làm hoàng hậu.

Mong rằng ca ca đừng có tìm một hoàng hậu như vậy, cũng chỉ còn mấy tháng nữa là ca ca mười lăm, rốt cuộc thành niên rồi. Thái tử sau khi trưởng thành sẽ đại hôn, đây là qui củ.

Đối với chuyện tuyển thái tử phi, ca ca không quá nhiệt tình, phụ hoàng cho anh ấy tuyển người trong đám nữ nhi của các vương công đại thần. Tuy chưa quyết định nhưng phạm vi tuyển cũng nhỏ.

May mắn là ca ca cũng có cơ hội tiếp xúc với những cô gái này, phụ hoàng để mẫu hậu mời họ vào cung sau đó cho ca ca gặp họ rồi mới quyết định.

“Ca ca có người trong lòng không?” Lúc ca ca nói với ta chuyện này, ta ngẩng đầu hỏi.

Anh ấy lắc đầu, “Trừ ngươi ra, ai ta cũng không để ý.”

“Vậy ca ca muốn tuyển ai?”

“Thế Tiểu Thu thấy ai mới tốt?”

Ta xem tên tuổi và gia cảnh của mấy người trong danh sách, “Đầu tiên là không chọn người nhà mẫu hậu.”

Ca ca nở nụ cười, “Vì sao không thể tuyển nàng ấy?”

“Một mình mẫu hậu đã đủ khiến ca ca tương lai mệt chết, nếu như hậu cung lại để mấy người bên nhà mẫu hậu chiếm lấy, có phải khiến ca ca sau này không có một ngày bình an không?”

Ca ca gật đầu cười, “Có lí, vậy đá rụng nàng ấy đi, nhưng mà đó là người mẫu hậu chọn, có lẽ vẫn phải gặp mặt một lần đây.”

Nhìn những người còn lại, ta có hơi bối rối, đều là người có gia cảnh tốt, ta nên chọn thế nào a?

Thấy ta khó xử, ca ca cười nói, “Không sao đâu, Thu nhi cứ tùy ý nói xem.”

Ta gật đầu, mở miệng, “Ca ca tương lai sẽ là hoàng đế, chẳng phải sẽ cưới rất nhiều nữ nhân để cân bằng thế lực trong triều sao? Ta cũng không biết nên tuyển ai, quan viên trong triều ta lại không tiếp xúc. Ca ca đã vào triều một thời gian, hẳn là hiểu biết bọn họ. Ca ca hẳn là đã có đánh giá riêng?”

Ca ca mỉm cười gật đầu, ôm ta vào lòng, “Cũng có, nhưng không nghĩ sớm đại hôn như thế.”

Ta nở nụ cười, ca ca là người được chọn làm hoàng đế trong tương lai, sao có thể không hiểu rõ chuyện tuyển hoàng hậu cho chính mình chứ?

“Ca ca tin tưởng vào quyết định của chính mình là được. Rồi, lần này ca ca chỉ tuyển một người thôi sao?”

Ca ca xoa đầu ta, “Một người cũng được, hai người cũng thế, ca ca chưa quyết định.”

Nghĩ đến một vấn đề, “Ca ca sau khi đại hôn còn ở trong cung không?”

Nếu mà phải ra ngoài, vậy không thể ngày ngày gặp mặt rồi.

Ca ca gật đầu, “Vẫn ở trong cung, nhưng chuyển sang đông cung, cách chỗ này xa hơn một chút. Tiểu Thu đừng lo lắng, ca ca vẫn sẽ mỗi ngày sang thăm ngươi. Hơn nữa ca ca đại hôn rồi, ngươi có thể thường xuyên tới đông cung ở, ta cũng có thể mang ngươi ra cung chơi nữa.”

Vậy thì tốt quá, tới đây gần ba năm, vậy mà ngay cả cái cửa cung cũng chưa thấy đâu. Ta vui vẻ gật đầu.

Ca ca sờ sờ đầu ta, nhẹ giọng hỏi, “Tiểu Thu, ngươi cũng sắp mười một tuổi rồi, năm ấy ta mười tuổi đã vào triều nghe chính sự. Nay phụ hoàng vẫn không có sắp xếp gì cho ngươi, ngươi lại cũng không hiểu chút gì về chuyện triều chính. Ta không muốn ngươi lãng phí thời gian, hay là ta xin phụ hoàng cho ngươi cùng vào triều dự chính?”

Đi á? Ta nghĩ phụ hoàng cuối cùng cũng có quyết định của mình. Ông không để ta đi nhất định không phải là quên, mà là ông có dự định khác, tỉ như chưa muốn ta tiếp xúc với việc triều chính. Xem cách ông xử lí chuyện Như Ý là hiểu được phonng cách làm việc của vị hoàng đế này.

Ta lắc đầu, nói với ca ca, “Nếu phụ hoàng không nói gì, vậy ca ca cũng đừng nói, nghe phụ hoàng sắp xếp là được rồi.”

Ca ca thở dài, “Tiểu Thu chính là quá hiểu chuyện rồi.”

Hiểu chuyện sao? Ta chỉ là thức thời, cũng là không muốn ca ca vì ta mà nếm mùi thất bại.

Hơn nữa triều chính a, mấy thứ kia ta cũng không có hứng quan tâm, ít nhất là hiện giờ không có hứng.

Những thứ tấu chương a, đình nghị a, thật nhiều sức ép, ta hình như không có kiên trì mà kéo tơ nhả kén (tỉ mỉ làm việc) đâu a.

Nếu như ca ca cần ta, ta tự nhiên sẽ học.

Thế nhưng hiện giờ ngoại trừ ca ca, không còn hoàng tử nào cùng ca ca tranh ngôi đoạt vị, cho nên chỉ cần ca ca có thể làm hoàng  đế tốt, thế là đủ rồi đi?

Ta ngẩng đầu cười với ca ca, “Ta mới học nội công không được bao lâu, ngoại công lại chưa học được gì. Mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc như vậy. Hơn nữa Triệu Viễn là một thầy tốt, dạy ta rất nhiều thứ hay. Chuyện của ta ca ca tạm thời không cần lo lắng, nhưng ca ca ngươi có chuyện gì cần thì nhất định phải nói với ta đấy.”

Ca ca gật đầu, ôm ta càng chặt hơn.

Ta cúi đầu kiểm lại một thân phụ trọng của mình, ca ca không thấy nặng sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.