Chỉ là đại phu nhân còn chưa nghĩ ra cách nào để khiến hắn rời đi, ngược lại bộ dáng Hoàng Phủ Dực Thần trước kia, hắn cười, "Ngươi là Tam muội muội? Khó trách được việc nhìn ngươi có chút quen mắt, phải nói là nữ nhân qua mười tám đều thay đổi, ta thiếu chút nữa thì không nhận ra ngươi, chỉ là nhìn kỹ thì gương mặt, hình dáng này thật đúng là chẳng khác lúc còn nhỏ là bao."
"Dực Thần." Đại phu nhân giấu đi sự lạnh lẽo nơi đáy mắt, nàng cười, bảo: "Nàng rốt cuộc có phải là Tam muội muội của ngươi hay không còn chưa rõ đâu, đợi lát nữa ta sẽ cho người đi vào trong thôn trang hỏi một câu, là thật hay giả chỉ cần chờ đám người từ thôn trang về, đến lúc đó mọi việc mới rõ ràng."
"Như vậy rất phiền toái, thật ra ta thấy nàng cũng rất thú vị, dù sao Bách Lí phủ chúng ta cũng không ít bạc, nuôi dưỡng một tiểu thư nữa cũng không sao, không quản nàng là tam tiểu thư thật hay giả, đại bá mẫu chỉ cần dứt khoát nhận nàng là xong." Khóe môi của Hoàng Phủ Dực Thần hơi hơi cong lên, bộ dáng hờ hững kia xuất hiện trên người hắn, lại làm người ta cảm thấy muôn phần mị hoặc, phong lưu.
"Dực Thần, việc này liên quan đến huyết mạch của Bách Lí gia, sao có thể nói không có gì là không có gì?" Đại phu nhân giống như đang chỉ trích, trên khuôn mặt trước sau đều chỉ lộ ra nụ cười hiền lành, biểu cảm kia thoạt nhìn là vậy, giống như là đối với cháu lại là yêu thương bất đắc dĩ, "Đứa nhỏ này...!Ngươi đừng khiến cho đại bá mẫu khó xử, vừa đúng lúc mẫu thân ngươi không tìm thấy ngươi, ngươi mau đi theo Nhị đệ muội đi thôi."
"Mẫu thân ta mới vừa đi qua, đúng rồi, vừa đúng lúc mẫu thân ta đem lò sưởi mới đưa đến cho lão phu nhân, mà Tam muội muội nếu đã trở lại thì cũng nên đi trước để xem lão phu nhân ra sao đi?" Hoàng Phủ Dực Thần giống như là không hề nghe thấy đại phu nhân minh bạch mà còn kêu Tam muội muội cực kỳ thuận miệng.
Mẹ con đại phu nhân nhìn Hoàng Phủ Dực Thần, ánh mắt rõ ràng là không có ý tốt, mà chính phụ thân Bách Lí nói, ký ức của nàng ở giữa kiếp trước, hòn ngọc quý duy nhất trên tay sẽ nằm trong lòng tay hài tử, cũng chỉ mỗi đích tỷ Bách Lí Y Nhân có một cái, bây giờ Bách Lí Thu Thủy cũng khắc sâu những lời đó lại, bản thân nàng cảm thấy nhìn nó trông phụ thân là người công bằng nhất, nhưng thực chất lại là người bất công nhất.
Suy nghĩ đơn giản một chút thì ở giữa Bách Lí phủ, người xử sự còn có tính công đạo mà không bất công nhất, lời nói lại có trọng lượng thì chỉ có tổ mẫu của nàng, lão phu nhân Bách Lí gia.
Ở thời điểm này, nếu có thể nhìn thấy lão phu nhân, đối với Bách Lí Thu Thủy mà nói thì không thể nghi ngờ là lựa chọn có lợi nhất nhưng mà...!
Lúc này Hoàng Phủ Dực Thần đột nhiên đưa ra lời đề nghị này, dường như muốn nhắc nhở nàng điều gì đó, nhưng hắn rốt cuộc là có mục đích gì?
Lại nói Hoàng Phủ Dực Thần hắn cũng không phải huynh muội có cùng huyết thống với nàng, liền tính là, cũng rốt cuộc không phải từ một mẫu sinh ra.
Như Bách Lí gia là gia đình giàu có, tuy khác mẫu thân nhưng tình cảm huynh đệ tỷ muội chưa chắc đã là thật, cảm tình của cả hai cũng sẽ không quá thân thiết, huống chi trừ thời gian lúc tuổi nàng còn nhỏ, bản thân nàng không có gặp lại hắn, càng chưa nói tới tình huynh muội mới lạ kia.
Ấn đường đại phu nhân tối xuống, "Dực Thần, không nên vui đùa như thế, để đại bá mẫu giải quyết việc này xong rồi tính, đừng làm phiền đến lão phu nhân, nếu nàng thật sự không phải là tam tiểu thư thì không phải làm lão phu nhân mất trắng một hồi cao hứng sao?"
"Mẫu thân, nếu như chứng cứ chứng minh thân phận của ta không thể khiến lão phu nhân thừa nhận thì xong việc ngài muốn trách phạt ta như thế nào, ta sẽ không một câu oán hận." Bách Lí Thu Thủy hành lễ, dùng ngữ điệu cầu xin, nàng nói, "Người xem như vậy có được hay không?"
Đại phu nhân ở trước mặt người bên ngoài, từ trước đến nay là người khoan dung rộng lượng hình tượng hơn người, đối phương từ đầu đến cuối đều đau khổ cầu xin, đạo lý tựa hồ cũng có thể nói quá khứ, lúc này đành phân cao thấp, nếu nàng còn muốn cự tuyệt nàng ta đi gặp lão phu nhân, thì sẽ không tránh khỏi bị người khác hoài nghi.
Đại phu nhân nhìn như trầm ngâm một lúc, khóe mắt không để lộ chút cảm xúc nào mà đánh giá thi thể đang nằm trên mặt đất, bỗng nhiên ánh mắt của nàng dừng lại ở trên tay đang cầm trâm gỗ của Bách Lí Thu Thủy.
Trâm gỗ còn lưu lại vết máu, phía trên máu tươi từ đâu mà có, không nói nhưng đã rõ.
Đáy mắt đại phu nhân thoáng hiện một tia sáng lạnh, người này xem ra hẳn chính là nữ nhi của *hồ mị tử bị giết chết kia, xem ra, hắn tuy rằng có chút vô dụng, nhưng vẫn là theo sự phân phó của nàng mà đến.
Tuy nói sự tình hiện tại đã phát triển đến mức lệch khỏi quỹ đạo mà ban đầu nàng đã an bài, nhưng hiện tại...!Cơ hội để sắp xếp lại theo quỹ đạo cũng không phải không có.
*Hồ mị tử: Ý chỉ mẫu thân của Bách Lí Thu Thủy.
Muốn trừ bỏ tiểu hồ mị tử này không nhất định phải tới phiên nàng động thủ!
Đại phu nhân gật đầu, Bách Lí Thu Thủy liền đi theo phía sau bọn họ, một đường hướng tới Hân Vinh Viện của lão phu nhân mà đi.
Đi được nửa đường, Bách Lí Y Nhân lúc nãy còn cùng đại phu nhân đi bây giờ lại thả chậm bước chân, đi tới bên cạnh Bách Lí Thu Thủy, không nói lời nào liền ôn nhu muốn nắm lấy cổ tay nàng.
#MạnThanh
#DaoDao
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé.
????????????
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ????
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️.