Hoàng Tử Yêu Nghiệt: Độc Sủng Thứ Nữ Tà Phi

Chương 9: Nhận Dạng Thân Phận





"Ngươi rất thú vị, không giống với những a hoàn tiểu thư khác, thật sự là vô cùng thú vị."
Hoàng Phủ Dực Thần hơi nâng đuôi lông mày.

Từ lúc nàng đi theo tên nam nhân kia vào nơi hẻo lánh, hắn đã núp ở trong bóng tối.

Cứ nghĩ rằng nàng sẽ giống như một con thỏ chờ bị làm thịt, lại không nghĩ tới con thỏ này có răng cũng thật dài, hơn nữa còn là răng nanh có độc.

Trong nháy mắt khi dùng sức đâm cây trâm vào, nét mặt của nàng ngay cả một chút sợ hãi cũng không có, ánh mắt sắc bén đó không thèm đếm xỉa đến bất cứ thứ gì, thực sự là lần đầu hắn gặp được.Vốn cho rằng nha đầu này là do bị ép điên nên mới có gan làm như thế nhưng hắn không ngờ đến chính là sau khi giết người xong, lúc nhìn thấy hắn, nhìn thấy hai mẹ con Đại phu nhân, nàng vẫn có thể khôi phục bộ dáng bình tĩnh, giống như người vừa mới giết người kia cùng nàng không phải là một người.

Chỉ vì nguyên nhân này thôi sao? Đáy mắt Bách Lý Thu Thủy xẹt qua một tia trào phúng, Đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, ăn ngon mặc đẹp, đúng là ý tưởng gì cũng có.


Ánh mắt của nàng trở nên lãnh đạm, tại thời điểm nàng bắt đầu sống lại một kiếp, thứ nàng cần chính là từng bước vạch ra mưu kế, cần bản thân phải có năng lực, cũng lần một người có giá trị lợi dụng.

Còn giống như kẻ hỉ nộ khó lường, công tử ca quần là áo lượt phong lưu này, một kẻ nàng cũng không cần.

Thấy nàng không để ý tới mình, Hoàng Phủ Dực Thần đến gần bên người nàng, ánh mắt quét về phía đỉnh đầu nàng.

"Ta nói này, đợi lát nữa người còn cần dùng đến chỗ của ta, nếu như thành công thì phải đáp ứng với ta, bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào nội viện tìm người, được không?"
Bách Lý Thu Thủy xiết chặt ấn đường, bị hắn chọc cho có chút phiền, không nói lời nào, bước chân cũng bước nhanh hơn.

Tiến vào Hân Vinh viện, lão phu nhân đang ngồi ở đó, lúc nhìn thấy Bách Lý Thu Thủy đi theo phía sau, nét mặt nhất thời lộ ra mấy phần hoài nghi.

Đại phu nhân thấy thế liền đứng bên cạnh nàng, từng câu từng chữ đem chuyện này nói một lần.

"Ngươi nói nàng ta tùy tiện đến nhận thân, còn giả vờ là Thu Thủy?"
Lão phu nhân một thân bông phục đỏ tía, bên trên kẹp một cái kẹp áo Ngân Hồ nhỏ, trang sức trên tai và ngón tay đều là phỉ thúy chất lượng tốt nhất, tràn đầy phúc hậu, nghe xong ấn đường liền xiết lại.

"Có thật như vậy hay không, các ngươi cũng không biết rõ sao?"
"Lão phu nhân, người cũng đừng trách oan cho ta.

Lúc trước ta đã để cho Vệ mụ mụ nhìn qua, Vệ mụ mụ cũng không xác định được, trở về bẩm báo cho con dâu."

Nét mặt Đại phu nhân tựa như nhu thuận trả lời nhưng trong lời nói cũng không có nói rõ rốt cuộc nàng có phải là Bách Lý Thu Thủy thật hay không.

"Vệ mụ mụ nhìn cẩn thận, trên thân nha đầu này không có cái bớt giống với Thu Thủy của chúng ta."
Ấn đường lão phu nhân càng xiết chặt hơn, ngay lúc nàng muốn mở miệng, Bách Lý Thu Thủy trước đó còn rụt rè cúi đầu, lúc này bỗng nhên quỳ xuống, nước mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói.

"Lão phu nhân, ta thật sự là tôn nữ của ngài mà, lão phu nhân!"
"Ngươi đừng khóc, lão phu nhân chúng ta là người tâm lương thiện nhất, không nhìn nỗi người khác khóc."
Bách Lý Y Nhân tiến lên muốn dìu nàng đứng dậy, ôn nhu khuyên giải.

"Ngươi nói ngươi là Tam muội muội nhưng trên người ngươi ngay cả vết bớt cũng không có, ngươi nói chúng ta làm sao tin được đây?"
"Bớt đã bị Lý bà tử làm bỏng đi, lần này ta trở về là vì Lý bà tử* đột nhiên phát điên, đuổi ta ra khỏi điền trang, bất đắc dĩ ta mới xin ăn dọc đường, trở về tới Bách Lí phủ.

Lão phu nhân, mỗi câu của tôn nữ đều là thật, nếu như ngài vẫn không tin, tôn nữ còn có cái cổ khóa năm đó ngài tặng ta làm chứng!"
*bà tử: bà đỡ
Cái cổ khóa? Khóe mắt Đại phu nhân khẽ nhảy lên, mang theo ba phần ý lạnh liếc nhìn về phía Vệ mụ mụ.

Trong lòng Vệ mụ mụ cũng giật mình, nàng đã tìm tất cả các túi trên người nàng ta, cũng không có nhìn thấy cái cổ khóa nào!
"Lão phu nhân, ngài nhìn xem, đây có phải là Trường Mệnh khóa mà năm đó ngài tặng ta hay không?"
Bách Lý Thu Thủy kéo búi tóc trên đỉnh đầu xuống, Trường Mệnh khóa ở trong một đoàn tóc đen tuột xuống đất, phát ra ngân quang lóng lánh, nén nước mắt dâng lên trước mặt lão phu nhân.

"Không chỉ có cái này, lão phu nhân, Thu Thủy còn nhớ rõ năm đó khi ngài đưa Thu Thủy rời khỏi phủ, còn đáp ứng Thu Thủy, chờ ta dưỡng bệnh thật tốt trở về sẽ tặng cho tôn nữ một hộp nhân thông đường, tôn nữ vẫn nhớ không quên."
Nếu như nói khi nhìn thấy Trường Mệnh khóa độc nhất vô nhị kia, trong lòng lão phu nhân vẫn còn một tia hoài nghi thì khi nghe nàng nghẹn ngào nói về sau, trong nháy mắt nghi ngờ trong lòng lão phu nhân liền tan thành mây khói.


Những lời này quả thực là lúc đầu khi vừa biết nàng ta bị bệnh, nàng đã nói qua với nàng ta, ngoại trừ bà cháu hai người cũng không có ai biết được.

Sắc mặt Vệ mụ mụ lập tức trắng bệnh, nàng tìm ở tất cả địa phương nhưng không nghĩ đến nàng ta lại đem đồ vật giấu ở trong búi tóc!
"Ngươi thật sự là Thu Thủy?"
Trước đó còn có phần không thể xác định được, lão phu nhân cũng không để ý được gì.

Bây giờ cẩn thận nhìn lại khuôn mặt nhỏ gầy gò, lão phu nhân lập tức cảm thấy chua xót.

"Chẳng phải ngươi đang ở điền trang dưỡng bệnh sao?"
#TiêuNguyệt
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé.

????????????
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ????
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.