Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 222: 222: “ngài Cười Gì”




“Ta muốn biết tình báo ở Đại Lương của các ngươi, ít nhất phải chứng minh được năng lực”.

Tẫn An Tư Lang bật cười: “Thất hoàng tử, sao vậy được? Ngài đang đùa à? Ngài sẽ cho người khác biết danh tính tình báo Bắc Lương chắc?”
Lãnh Thiên Minh: “Nhưng việc liên quan đến tồn vong quốc gia không giống vậy, ta cần các ngươi chứng minh được năng lực, chứ đâu có bắt để lộ danh tính, ngươi sợ gì chứ?”
Advertisement
Tẫn An Tư Lang không đáp, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thất hoàng tử, ta cảm thấy ngài hoàn toàn không có chút thành ý nào, thậm chí ta hoài nghi ngài muốn đánh cắp thông tin tình báo”.

Lãnh Thiên Minh bật cười ha hả.

“Ngài cười gì?”
Lãnh Thiên Minh nhìn Tẫn An Tư Lang: “Ngươi cảm thấy tân vương Bắc Lương như ta sẽ vì một cái danh sách mà mạo hiểm lớn vậy ư? Hơn nữa, danh sách đó có tác dụng gì với ta? Cho dù ta đưa cho Đại Lương, ngươi cho rằng bọn họ sẽ tin ư?”
Tẫn An Tư Lang nhíu mày, nói: “Thất hoàng tử đừng vội tức giận, chỉ là yêu cầu của ngài thật sự quá khó chấp nhận, ta không thể đoán ra mục đích thực của ngài”.


“Mục đích chỉ có một, vượt qua Trường Thành chính là tâm nguyện trăm năm nay của Bắc Lương, vì nó, ta đã chuẩn bị bao nhiêu lâu ngươi biết không? Bắc Lương không giống Đại Lương, cũng không phải Phù Tang, Đại Lương có thể hao tổn, Phù Tang có thể chạy, nhưng những người Bắc Lương ta, thua chính là thua, vậy nên phàm là những chuyện có nửa phần nguy hiểm, chúng ta sẽ không dễ dàng động tay, ngươi hiểu chứ?”
Tẫn An Tư Lang im lặng hồi lâu, nói: “Thất hoàng tử, ngài đợi một chút”.

Hắn ta đi vào trong phòng, một lúc sau mới trở ra, nói: “Để chứng minh thành ý, chúng ta sẽ đáp ứng yêu cầu của ngài, nhưng có một điều kiện”.

“Ngươi nói”, Lãnh Thiên Minh bình thản đáp.

“Ngài chỉ có thể đi một mình, và phải ở cùng một chỗ với chúng ta”.

Lãnh Thiên Minh nghĩ nghĩ, nói: “Được, có điều khi tới thành Thiên Khải, ta cần gặp một người”.

Tẫn An Tư Lang: “Người nào?”

“Ngự sử Đại Lương, Lưu Bất Đắc”.

“Gặp người đó làm gì? Không phải người của hoàng đế Hiên Vũ ư?”
“Chỉ có Phù Tang được mua chuộc quan viên, Bắc Lương ta không được ư?”
Tẫn An Tư Lang bật cười: “Hiểu rồi, hiểu rồi”.

Tẫn An Tư Lang nhanh chóng sắp xếp chuyến đi đến thành Thiên Khải, mỗi thành trì trên đường đi đều gặp tình báo người Phù Tang, đủ mọi cách hóa trang, thân phận, khiến Lãnh Thiên Minh không khỏi cảm thấy sợ hãi, đất nước họ đang có chiến tranh, nhưng vẫn không quên gài mật thám vào nước khác.

Vài tháng sau thì tới thành Thiên Khải, Lãnh Thiên Minh bị đưa đến một kỹ viện bên cạnh sông Minh Hà, vừa bước vào thì đủ loại mỹ nữ ào ạt xông lên.

“Ai da, tiểu ca ca này anh tuấn quá…”
“Vị đại gia này, đến uống rượu hả? Ta được không…”
Lãnh thiên Minh thấy những người kia đều không quản hắn, cứ thế đi thẳng, chỉ đành đẩy mấy cô nương ra, tiếp tục đi theo…
Tới hậu viên, trong một căn phòng tạp vụ, đồ vật chất đống bừa bãi, chỉ thấy người kia mò mẫm trên tường một hồi, bức tường bỗng dưng mở ra một lối vào.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.