“Không cần gọi ta là công chúa, gọi Ngọc Nhi là được, bằng hữu của Thiên Minh ca ca, cũng chính là bằng hữu của ta”.
Liễu Ỷ La kinh ngạc hỏi: “Hai người là…bằng hữu?”
Hiên Vũ Ngọc Nhi: “Đúng vậy, Thiên Minh ca ca từng cứu mạng ta, huynh ấy là một người cực kỳ tốt”.
Advertisement
Lãnh Thiên Minh cười, nói: “Được rồi, chúng ta bàn chính sự, ta đã nghĩ xong rồi, trước khi thực hiện kế hoạch, chúng ta hãy bắt Nhất Đằng Lập Nhân trước, những người trong danh sách ta đưa cũng bắt luôn một thể.
Như vậy, cho dù cá chết lưới rách, bọn chúng cũng không thể truyền tin tới Phù Tang, bởi chỉ có Nhất Đằng Lập Nhân mới liên hệ được với phía trên”.
Hiên Vũ Ngọc Nhi nói: “Được, huynh yên tâm, Lưu đại nhân đã sắp xếp ổn thỏa, hiện người của họ đã bao vây toàn bộ chỗ này".
Liễu Ỷ La kinh ngạc há mồm, nói: “Lãnh công tử, mọi người định làm gì vậy?”
Lãnh Thiên Minh giải thích: “Là thế này, những kẻ trong kỹ viện kia đều là giặc Oa, bọn chúng tàn bạo bất nhân, sát hại bách tính vô tội, chúng ta phải cứu rỗi bách tính, không để họ chịu thống khổ như vậy nữa”.
Liễu Ỷ La kinh ngạc gật đầu: “Vậy ngài…ngài không sợ ư?”
Lãnh Thiên Minh: “Sợ cái gì, người sớm muộn đều phải chết, nếu có thể vì dân mà chết, cũng là một chuyện vĩ đại”.
Hiên Vũ Ngọc Nhi bên cạnh lên tiếng: “Tỷ tỷ không biết thôi, Thiên Minh ca ca từng cứu rất nhiều người, hàng ngàn vạn bách tính Đông Hải đều là huynh ấy cứu”.
Lãnh Thiên Minh cười, nói: “Đó là công lao của cả Hắc Kỳ quân”.
Liễu Ỷ La nhìn hắn, hồi lâu không nói gì…
Vài ngày sau, thương thế Lãnh Thiên Minh tốt hơn, bèn cáo biệt Liễu Ỷ La: “Ỷ La, ta chuẩn bị rời khỏi đây, Ngọc Nhi sẽ cứu cô, sau này có cơ hội, ta sẽ đến thăm cô”.
Liễu Ỷ La gật đầu, mỉm cười: “Cho dù kết quả như nào, đều phải đa tạ Lãnh công tử đã chăm sóc, đúng rồi, ta mua cho ngài chút đồ ăn, mang theo trên đường”.
Lãnh Thiên Minh không từ chối, kỳ thực, Liễu Ỷ La đã trở thành nút thắt trong chuyến đi lần này của hắn…
Chiều tối, Liễu Ỷ La ra ngoài cả buổi vẫn không quay lại, Lãnh Thiên Minh cảm thấy có điều bất thường, định đi tìm xem, đột nhiên, một đứa trẻ chạy tới, nói với hắn: “Ca ca, thư của huynh”.
Lãnh Thiên Minh ngạc nhiên hỏi lại: “Thư của ta?”
“Đúng”.
Mở thư ra, Lãnh Thiên Minh sững sờ…
“Nữ nhân của ngươi đang nằm trong tay ta, đêm nay hãy đến xưởng bột mì bỏ hoang sau núi, nếu ngươi không xuất hiện hay dám nói với bất kỳ ai, nàng ta sẽ chết chắc”.
Đi? Không đi? Đây chắc chắn là người của đám thích khách ám sát hắn mấy ngày trước, nếu đi, cửu tử nhất sinh, nhưng nếu không đi…Lãnh Thiên Minh rơi vào trầm tư…
Nửa đêm…
Trong mật thất…