Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 247: 247: Đây Chính Là Hiệu Suất Của Cấm Vệ Quân Đó Sao”




Nhìn thấy cảnh này, hoàng đế Hiên Vũ giật mình, mắng to: “Nghiệt tử, ngươi muốn tạo phản?”
Hiên Vũ Khuyết cười khoái trá: “Phụ hoàng, ta làm vậy là vì tương lai Đại Lương, ta không muốn giang sơn này mất trong tay một người đàn bà, cũng là bất đắc dĩ mà thôi...”
Advertisement
Hoàng đế Hiên Vũ lạnh lùng nhìn Hiên Vũ Khuyết: “Ta còn chưa truy cứu việc ngươi tư thông với tam hoàng tử Bắc Lương, hại chết nhị đệ ngươi, bây giờ ngươi lại dám mưu phản.

Đáng lẽ ta nên sớm bắt tên súc sinh ngươi lại”.

“Phụ hoàng của ta ơi, ngài già rồi nên hồ đồ đúng không? Nhà đế vương nào có cái gọi là tình thân? Ngài biết có bao nhiêu người đang dòm ngó đất nước này không? Nhân từ sao có thể thành nghiệp lớn? Chỉ khi Hiên Vũ Khuyết ta lãnh đạo thì Đại Lương mới có thể huy hoàng được”, Hiên Vũ Khuyết hô to.

“Ngươi muốn như thế nào?”
Hiên Vũ Khuyết nhìn bá quan văn võ trong đại sảnh, nói: “Rất đơn giản, hôm nay phụ hoàng thoái vị, lui về dưỡng già, các vị đại thần đang có mặt ở đây cúi đầu xưng thần, ta sẽ miễn cho cái chết, kẻ nào không theo, giết không tha…”
Một vị đại thần đứng lên mắng to: “Đại hoàng tử, ngài đại nghịch bất đạo, ắt sẽ bị trời phạt”.

“Ha ha… Trời phạt à? Vậy thì để trời phạt ngươi trước đi!”
Hiên Vũ Khuyết ra hiệu, một tên áo đen phía sau lập tức chém xuống người vị đại thần kia.


Phút chốc, chúng quan viên có mặt trong sảnh đều tái mặt, đám cung nữ cùng thái giám thì hoảng sợ hét ầm lên.

“Ồn ào quá, giết hết chúng cho ta”.

Hắc y nhân xung quanh vung đao chém về phía các cung nữ và thái giám, chẳng mấy chốc, tất cả đều chết hết.

“Đại hoàng tử, ngươi làm vậy cũng vô dụng thôi, bên ngoài là cấm quân Hoàng Thành, ngươi chạy không thoát đâu”, các đại thần nói.

“Cấm quân? Ha ha… nếu như bọn họ không quan tâm đến sống chết của các ngươi thì ta đành chịu.

Bằng ngược lại, vương thành sẽ nhanh chóng trở thành thiên hạ của ta mà thôi…”
Lúc này, cấm quân bên ngoài đại sảnh đã phát hiện vấn đề, toàn bộ đã tập kết đến.

Thích Kinh Phong cũng hoảng hốt chạy đến.


“Đại hoàng tử, ngài muốn làm gì? Mau thả Đại Vương cùng các vị đại thần ra”.

“Thích tướng quân, ngươi chậm mất rồi! Đây chính là hiệu suất của cấm vệ quân đó sao?”
“Đại hoàng tử, trong nội thành còn hai vạn cấm quân, mong ngài chớ làm chuyện điên rồ”.

Hiên Vũ Khuyết cười nói: “Vậy à?”
Ngay lúc đó, một tên lính hốt hoảng chạy đến: “Thích tướng quân, không hay rồi, đội cảnh vệ Vương Thành tạo phản, cửa cung đã bị gián điệp mở ra, gần tám vạn quân cảnh vệ đã tiến đến bên ngoài thành rồi”.

Tất cả mọi người lập tức thay đổi sắc mặt, số lượng binh lính của đội cảnh vệ vượt xa cấm quân, hơn nữa cửa cung đã bị phá, e là hoàng cung Thiên Khải khó mà giữ được.

Hoàng đễ Hiên Vũ hướng về phía Thích Kinh Phong hét to: “Thích Kinh Phong, lập tức phái người đi tìm công chúa.

Nhất định phải bảo hộ công chúa an toàn, mang con bé đi tìm Lưu Bất Đắc”.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Thích Kinh Phong đành bất đắc dĩ hô to: “Lập tức phái người đi tìm công chúa, những người khác cùng ta thủ vững nội cung, tuyệt đối không để nghịch tặc thực hiện mưu đồ”.

Lúc này, trong thành Thiên Khải, đám cảnh vệ Vương Thành đang đại khai sát giới, các lộ quân do triều đình quản chế, vương phủ cùng gia phủ của các quan viên đều bị công chiếm, vô số người thân của quan viên đã bị bắt giữ.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.