"Lưu đại nhân, chúng ta bây giờ rốt cuộc được coi là gì?", Lý Thành hỏi.
"Cái gì coi là gì? Ý của ông là gì?"
"Chính là chúng ta bây giờ rốt cuộc là thuộc về Đại Lương hay Bắc Lương? Ta có chút mông lung".
Advertisement
"Ông mông lung? Ta còn mông lung hơn ông, làm sao ta biết được hiện tại chúng ta được coi là gì chứ".
Một binh lính chạy vào.
"Lưu đại nhân, công chúa...!vương hậu...!không...!công chúa..."
Binh linh đổi mấy lần vẫn không biết nên gọi thế nào.
Lưu Bất Đắc mất kiên nhẫn nói: "Được rồi, có chuyện gì?"
"Thư".
Lưu Bất Đắc nhận lấy thư, xem qua là của Hiên Vũ Ngọc Nhi.
"Sao thế, Lưu đại nhân?"
"Công chúa nói đại quân quân Hắc Kỳ mấy ngày nay sẽ nhanh chóng tới Biện Lương, cùng chúng ta đánh dẹp nghịch tặc".
"Haiz, thật sự đã đến rồi, đây là chuyện tốt".
"Haiz, nhưng kí tên là Bắc Lương vương hậu, từ nay về sau thiên hạ không còn Đại Lương nữa".
"Ta cảm thấy không ảnh hưởng gì, tên gọi là gì quan trọng sao? Chỉ cần công chúa vẫn còn, Đại Lương vẫn còn là được".
"Cũng phải, ông mau đi sắp xếp, chuẩn bị nghênh đón quân Hắc Kỳ, haiz...!cả đời này của lão phu đều dành để nghĩ xem làm thế nào đối đầu với quân đội Bắc Lương, không ngờ đến cuối cùng đích thân ta lại nghênh đón bọn họ vào thành, đúng là tạo hóa trêu ngươi mà".
Ven bờ Đông Hải, mấy chiếc tàu quân sự cỡ lớn đang giương cờ trắng, đậu tại bến cảng.
"Trình đại ca, là chiến thuyền của giặc Oa", Hải Nương nói.
"Mẹ kiếp, làm thịt bọn chúng đi".
"Trình đại ca, bọn chúng giương cờ trắng, chắc chắn là có chuyện, nghe ngóng trước xem sao đã, dù sao cũng chỉ có mấy chiếc chiến hạm này, bọn chúng không chạy được đâu".
"Không bao lâu sau, một đội mấy trăm người Phù Tang đi xuống, khiêng mấy chiếc hòm lớn, trong đội ngũ còn có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp.
Rất nhanh, đội người Phù Tang liền bị quân Hắc Kỳ bao vây trọn, Trình Khai Sơn đi tới.
"Các ngươi tới đây làm gì?"
Một người đàn ông xấu xí đứng ra, cười nói: "Kẻ hèn này là Tiểu Đảo Cát Xuyên, phụng lệnh của tướng quân Đức Xuyên tới đây xin lỗi, chiến tranh giữa hai nước lần trước hoàn toàn là sự hiểu nhầm".
"Hiểu nhầm ông nội ngươi, ngươi nói câu này mà mặt không thấy đau à?", Trình Khai Sơn chửi mắng.
"Trình tướng quân đúng không? Lần trước thật sự là hiểu nhầm, là Quỷ Chi Bát Bình đã phản bội tướng quân Đức Xuyên, tự ý dẫn binh mạo phạm Đông Hải, bây giờ hắn ta đã bị tướng quân Đức Xuyên định tội chết rồi, ta cũng mang theo cả đầu hắn ta tới đây, nếu như ngài không tin thì có thể xem".
"Tướng quân Đức Xuyên của các ngươi được đấy, tên lão tặc Quỷ Chi Bát Bình đó cuối cùng cũng không thoát khỏi cái chết, ha ha..."
"Ha ha, Trình tướng quân, lần này ta tới đây là hy vọng có thể gặp được Bắc Lương vương, đích thân truyền đạt lời xin lỗi và lễ vật của tướng quân Đức Xuyên".