Đại doanh liên quân Đại Lương.
Các cánh quân từ các nơi trên khắp Đại Lương đang liên tục tập kết.
Hiên Vũ Khuyết đã mất hết kiên nhẫn, hắn ta mặc kệ Bắc Lương có nhân cơ hội tiến công Trường Thành hay không, bây giờ, trong lòng hắn ta chỉ có một suy nghĩ, đó chính là công phá Biện Lương, gi3t ch3t Lưu Bất Đắc và Lý Thành, củng cố hoàng quyền của hắn ta.
Advertisement
Bạch Đoàn ngồi trong doanh trước, sau khi xem tình báo, hắn ta cũng lo lắng không thôi.
“Chư vị, Hắc Kỳ Quân đã hội hợp cùng phản quân Biện Lương, đám người này bán quốc cầu vinh, thật sự đáng chết.
Trận chiến kế tiếp nên đánh như thế nào? Chư vị có ý kiến gì không?”
“Tướng quân, binh lực của chúng ta hơn xa phản quân, hơn nữa, tòa thành này có hơn phân nửa nằm trong tay chúng ta, cần gì phải sợ bọn chúng, trực tiếp lệnh cho đại quân cường công là được, ép bọn họ phải rời khỏi Trường Thành”.
“Các ngươi từng giao thủ với Hắc Kỳ Quân chưa?”
Mọi người đều lắc đầu, từng chính diện giao phong với Hắc Kỳ Quân thì chỉ có quân đội ở Biện Lương mà thôi, nhưng hiện tại bọn họ đã về chung phe rồi.
“Ta nghe đồn súng đạn của Hắc Kỳ Quân vô cùng lợi hại, ngay cả 40 vạn quân Phù Tang cũng bị đánh bại, cuộc chiến này không dễ đánh đâu”.
“Đại nhân, Hắc Kỳ Quân có lợi hại đến đâu cũng không đến 30 vạn nhân mã, hơn nữa chúng ta cũng có đội súng kíp, nếu không được thì chúng ta cũng dùng súng kíp”.
Một tướng quân khác nói: “Lý đại nhân, súng kíp của chúng ta chỉ có thể bắn một lần, trong khi Hắc Kỳ Quân có thể bắn ba lần liên tục, hơn nữa, súng kíp của bọn họ có uy lực cực lớn, chúng ta không thể sánh được”.
Bạch Đoàn thở dài, nói: “Từ trước đến nay, triều đình không coi trọng súng đạn, dẫn đến kết quả chúng ta bị lạc hậu hơn rất nhiều so với các nước khác.
Tuy nhiên, nói thế nào thì trận này cũng phải đánh, có lẽ mọi người đều hiểu, nếu không chiếm được Biện Lương, ta và các ngươi coi như xong…”
Mọi người đều trầm mặc không nói.
Đô thành Bắc Lương, hoàng cung…
Sau khi kết hôn, hễ rảnh rỗi là Hiên Vũ Ngọc Nhi sẽ chạy đến tẩm cung của Mộ Như Tuyết và Lãnh Thần An chơi đùa.
Lãnh Thiên Minh cũng không biết phải làm sao với vị vương phi ngây ngô này của mình, ngoại trừ buổi tối có thể khống chế nàng trên giường thì ban ngày, nếu tìm không thấy cũng đành mặc kệ.
Ngày hôm qua, sứ đoàn Phù Tang đã đến đô thành, Lãnh Thiên Minh dự định sau khi gặp sứ đoàn, hắn sẽ dẫn theo Hiên Vũ Ngọc Nhi đến Biện Lương.
Bởi vì không có nàng, quân đội Biện Lương danh bất chính, ngôn bất thuận.
Ngày hôm sau, thời điểm lúc tảo triều, cuối cùng Lãnh Thiên Minh cũng gặp được Tiểu Đảo Cát Xuyên.
“Sứ thần Phù Tang – Tiểu Đảo Cát Xuyên bái kiến hoàng đế Bắc Lương”.
Lãnh Thiên Minh liếc nhìn tên giặc Oa xấu xí kia, nhìn kiểu gì cũng giống mấy tên nam chính trong phim Tịch mà hắn từng xem trước khi xuyên không, chẳng lẽ người Tịch vốn đã như vậy từ thời cổ?
“Ngươi đến Bắc Lương ta để làm gì?”
“Ta nhận lời nhờ vả của tướng quân Đức Xuyên xứ Phù Tang, đến đây một chuyến là để xin lỗi.
Chiến dịch Đông Hải trước đó hoàn toàn là hiểu lầm, Quỷ Chi Bát Bình, kẻ đầu sỏ gây chuyện đã bị tướng quân Đức Xuyên xử tử, mong rằng hoàng đế Bắc Lương bớt giận”.
“Ồ, hiểu lầm, vậy sau này chúng ta sẽ trả lại cho các ngươi rất nhiều hiểu lầm”.
Tiểu Đảo Cát Xuyên cười gượng.