“Chúng ta phụng chỉ ý khâm sai đại nhân, tiếp quản phủ nha, các người không cần hỏi nhiều”.
“Khâm sai đại nhân?"
“Đó chính là Quản Cùng - Quản đại nhân của công sở Liêm Chính do chính hoàng thượng sắc phong”.
“Công sở Liêm Chính? Quản Cùng? Vị đại nhân đó hiện ở đâu?”
Advertisement
“Nghe nói bị chó cắn mông, đang phải trị thương, ta chỉ có thể đợi lệnh mà thôi”.
“Bị chó cắn mông?”
Lưu Trạch Tề bất chợt cảm giác sự chẳng lành, vội vàng bảo người thông báo cho Ninh Hùng.
Tên Ninh Hùng này xưng bá thành Hải Long nhiều năm, không phải dựa vào sức mạnh, mà là nhờ sự khôn khéo, vừa nhận tin, ông ta lập tức đánh hơi được vấn đề, nhanh tay cầm lễ vật đến chỗ Quản Cùng thăm dò tình hình.
Hành quán thành Hải Long.
Quản Cùng nằm sấp trên giường, một vị đại phu đang thoa thuốc.
“Đại nhân, bên ngoài có người cầu kiến”.
“Ai?”
“Ninh Hùng?”
Quản Cùng khó hiểu, Ninh Hùng? Ông ta tới đây làm gì? Không lẽ đã thăm dò được tin tức trước, không thể nào.
“Cho ông ta vào”.
Một lúc sau, Ninh Hùng tiến vào, trên tay bưng một hộp đồ.
“Tiểu nhân Ninh Hùng bái kiến khâm sai đại nhân”.
Quản Cùng không thể ngồi, chỉ đành đứng đó, nhìn kẻ tươi cười hiền hòa trước mặt, nếu không biết sự tình, thật khó liên tưởng ông ta với những hành vi súc sinh kia.
“Ninh Hùng? Bổn quan không hề quen biết ông, ông tới đây làm gì?”
“Đại nhân không biết tiểu nhân, nhưng tiểu nhân nhận ra ngài, sớm đã nghe danh Quản đại nhân của công sở Liêm Chính, là một vị quan vô cùng thanh liêm, tiểu nhân ngưỡng mộ đã lâu, đặc biệt tới bái phỏng”.
Quản Cùng ghét bỏ nhìn ông ta, quả thực biết múa mép.
“Công sở Liêm Chính lần đầu xuất hiện tại Đại Lương, chỉ vừa mới thành lập, đâu ra thanh quan? Ninh lão gia nghe ở đâu tin này vậy?”
Ninh Hùng chưng hửng: “A ha…Quản đại nhân tuổi trẻ đã trở thành kim khoa đầu giáp Bắc Lương, giờ lại là đại thần thân tín của hoàng thượng, sau này nhất định sẽ bay cao bay xa, tiền đồ vô lượng, tiểu nhân cũng không dám trèo cao, chỉ có điều đại nhân lần đầu tới thành Hải Long, nên tiểu nhân muốn thay bách tính nơi đây bày tỏ chút tấm lòng”.
Vừa nói liền bưng hộp đồ qua.
Quản Cùng không nói gì, bên trong có bánh bao, bánh trung thu, bánh hoa quế, nhưng là làm bằng vàng…
Quản Cùng thầm nghĩ trong lòng.
“Ra tay hào phóng nhỉ”.
“Ninh lão gia đây là ý gì?”
Ninh Hùng mỉm cười giả lả: “Chỉ là chút đồ điểm tâm, không hề vi phạm luật lệ triều ta, đại nhân xin hãy yên tâm”.
Quản Cùng bật cười: “Tục ngữ có câu không công không nhận thưởng, đại lễ của Ninh lão gia ta nhận sao nổi”.
Ninh Hùng đột nhiên bật khóc.