“Bách tính thành Hải Long, những năm qua mọi người chịu khổ rồi, không ngờ lại có kẻ dám cấu kết gây chuyện, bóc lột bách tính dưới mắt thiên tử, thực là nỗi sỉ nhục của triều đình, mặc dù hoàng thượng mới đăng cơ không lâu, nhưng Quản Cùng ta với tư cách khâm sai đích thân ngài sắc phong, có trách nhiệm thay triều đình đền tội với mọi người”.
Dứt lời, Quản Cùng quỳ xuống trước mặt bách tính, đám đông tức thì lặng yên, có thể diệt trừ Ninh Hùng và Lưu Trạch Tề đã là chuyện tốt lắm rồi, vậy mà khâm sai đại nhân còn quỳ xuống bồi tội, phải có tấm lòng thương dân như thế nào đây…
Một ông lão khập khiễng bước ra.
Advertisement
“Chàng thanh niên, còn nhận ra ta không?”
Là ông lão bán rau hôm trước.
Quản Cùng tiến đến, dìu ông lão.
“Ông à, sao ta không nhận ra chứ, ta đã nói bọn chúng ngông cuồng không nổi mấy hôm nữa, ta nhất định sẽ làm được”.
Ông lão rớm nước mắt, nói lớn: “Lão già ta chẳng biết nói gì, việc duy nhất có thể làm là cúi đầu tạ ơn, Thanh Thiên lão gia trên trời, xin hãy nhận của ta một bái”.
“Thanh Thiên lão gia…”
Hầu như tất cả mọi người đều quỳ xuống, đồng thanh hô lên.
Quản Cùng cũng vô cùng kích động, vốn hắn ta xuất thân bần nông, biết rõ cuộc sống không dễ dàng, nhu cầu lại càng đơn giản.
“Mọi người mau đứng dậy, hôm nay, tại đây, ta công khai xét xử đám súc sinh này, mọi người có oan tình gì cứ việc bẩm báo, ta đảm bảo nhất định sẽ chủ trì công đạo cho mỗi người".
Khi từng tờ cáo trạng đưa đến trước mặt Quản Cùng, hắn ta mới cảm thấy tam quan sụp đổ, cùng là con người, vậy mà có thể cầm thú đến mức độ này, tàn nhẫn đến mức mà, hắn ta không cách nào tưởng tượng nổi.
Quá trình xét xử kéo dài một ngày trời, khi mặt trời dần lặn xuống, Quản Cùng nhìn những kẻ đang bị trói ở dưới.
“Các ngươi còn lời nào muốn nói?”
Lưu Trạch Tề đã sợ mất mật, gào lớn: “Quản đại nhân, xin đừng giết ta, tất cả đều do Ninh Hùng làm, ta chỉ giúp ông ta thu dọn chút thôi”.
Ninh Hùng gầm lên: “Tên phế vật nhà ngươi, ăn của lão tử, uống của lão tử, vậy mà dám bán đứng ta”.
Quản Cùng nhìn Lưu Trạch Tề, nói: “Vậy chuyện phụ mẫu của Ngưu Nhị và những bách tính biến mất mấy năm nay thì sao?”
Lưu Trạch Tề hét lên: “Đều bị…đều bị Ninh Hùng trừ khử, nghe nói Ninh Hùng đã thiêu xác bọn họ, đến xương cốt cũng không còn”.
“Súc sinh…”
“Giết bọn chúng…”
Bách tính bên dưới ồ ạt phẫn nộ, chửi mắng không ngừng, những người ở thời đại này đều khá coi trọng sinh tử lão bệnh, bình thường đều hy vọng có thể chết toàn thây.
“Ha ha ha…”
Ninh Hùng bật cười: “Ninh Hùng ta một đời anh hùng, tất cả những gì có được hôm nay đều dựa vào bán mạng mà thành, cuộc sống vốn dĩ là vậy, chỉ có kẻ nhẫn tâm quyết đoán mới tồn tại được, ta không hề làm sai”.
Quản Cùng nhìn Ninh Hùng đến giờ vẫn không chịu tỉnh ngộ, lạnh lùng nói: “Ngươi có sai hay không, không do ngươi định đoạt, giết người cướp của, tàn sát bách tính, tự ý thu thuế, cho dù giết ngươi một vạn lần cũng không rửa sạch hết tội nghiệp”.