Các binh sĩ trong thành liên tục xông đến, nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện đối thủ của mình không phải là người, mà là ác ma.
Một lũ ác ma đến từ địa ngục, bởi vì ngay cả trẻ em và phụ nữ cũng không thoát được.
Hắc Kỳ Quân nhận được mệnh lệnh rất đơn giản: Xử tử tất cả những kẻ cản đường, dù có là người hay vật.
“Nữu đãng…”
Advertisement
“Nữu đãng…”
Khi thấy những người quỳ xuống không bị giết, dân chúng Ba Nhĩ Đồ hoảng sợ quỳ sụp xuống.
“Tướng quân, có rất nhiều tù binh.
Đám người này không hề có một chút tín ngưỡng nào cả, nói quỳ liền quỳ, chúng ta… còn chưa kịp nổ súng.
Hiện tại đã bắt rất nhiều, phải làm sao bây giờ?”
“Mặc kệ có là ai đi chăng nữa, thông báo cho bọn họ biết, nghiêm cấm ra ngoài, kẻ nào dám ra đường đều sẽ bị xử tử, không phân biệt già trẻ trai gái.
Trước hết, gom tất cả binh lính đã quy hàng đến quảng trường, đợi sau khi viện quân đến sẽ tiếp nhận và xử lý”.
“Tướng quân, phát hiện thiếu nữ Di Châu trong rất nhiều hộ gia đình, đều là những đứa bé số khổ, các anh em thấy mà đau lòng…”
“Mẹ kiếp, lệnh cho các anh em, hễ là ngược đãi thiếu nữ Di Châu ta, tịch thu gia sản, xử tử cả nhà”.
Lý Đăng Huân “thích thú” được hai phút thì kiệt sức, thỏa mãn ngã xuống giường.
Cô gái bên cạnh hắn ta ngượng ngùng cười, nói: “Oa… lão gia, ngài thật dũng mãnh, oai phong hùng mạnh, nhất trụ kình thiên nha…”
Lý Đăng Huân cười khoái chí: “Ha ha… tiểu yêu tinh thật dẻo miệng.
Hôm nào giúp ta dạy dỗ đám tiện tỳ Trung Nguyên kia một phen, đúng là lũ đần, không biết thưởng thức sự dũng mãnh của ta”.
“Ôi chao…”
Cô gái kia nhịn không được thầm mắng: Loại que tăm như ngươi ấy à, mới hai phút mà đã phế, lại dám xưng là dũng mãnh, hừ, nếu không phải vì tiền, bà đây nhìn thấy ngươi đã muốn ói rồi!
Ngay khi Lý Đăng Huân đang hưởng thụ thì một tiếng nổ mạnh vang lên.
Thân thể béo ú của hắn run lên.
“Mẹ kiếp, tiếng gì mà lớn vậy?”
“Đoàng… đoàng… đoàng…”
Kế đó, hàng loạt tiếng nổ mạnh vang lên không dứt.
Lý Đăng Huân vẫn còn nghi hoặc chưa biết chuyện gì xảy ra.
“Mẹ kiếp, chuyện gì vậy? Mau gọi người đi xem thử…”
Sau trận hải chiến, đội hậu cần của Hắc Kỳ Quân đang tìm kiếm các binh sĩ còn sống sót.
Trên mặt biển có rất nhiều hải quân Ba Nhĩ Đồ đang gào thét trong tuyệt vọng.
“Hải áo bà… Hải áo bà…”
Một binh sĩ Ba Nhĩ Đồ gào lên khi nhìn thấy thuyền cứu viện.
“Bốp!”, một cái mái chèo cực lớn nện thẳng vào đầu hắn ta.
“Mẹ kiếp, ngươi gọi ai là lão yêu bà?”
“Kêu này…kêu này…mẹ nó”.
“Bốp” một tiếng.
“Còn kêu hả”.
Đầu binh sĩ kia gần như bị đánh bầm dập, không còn dám kêu la nữa.
Binh sĩ Hắc Kỳ quân mỉm cười: "Cấp ngũ mễ, tử mại áo..."