Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 461: 461: “đều Là Thật Chúng Ta Nguyện Lấy Mạng Ra Bảo Đảm”




Tiếp theo, chiến hạm, tàu bay, chiến xa…rất nhiều vũ khí nữa, sẽ xảy ra một cuộc thay đổi cách mạng.

Trên một sườn đồi rộng lớn, người Phù Tang đã mai phục ở đây.

“Tướng quân, tên cẩu hoàng đế sao vẫn chưa xuất phát”.

“Aiz…hoàng đế Hoa Hạ đúng là sâu không thể dò, xem hạm đội của chúng, rất nhiều loại chúng ta chưa gặp qua, thật không biết chúng làm sao chế tạo ra, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Trung Nguyên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lại trở nên lớn mạnh như thế”.

Advertisement
“Tướng quân, ngài đang nói cẩu hoàng đế đó ư?”
Phù Tang tướng quân thở dài một hơi: “Thông báo xuống dưới, kiên nhẫn chờ đợi, chuẩn bị sẵn tinh thần đồng quy vu tận”.

Đột nhiên một trinh thám chạy tới.

“Tướng quân, hoàng đế Hoa Hạ chuyển hướng rồi”.


“Đi theo”.

Vài ngày sau, khi các hộ vệ hoàng đế oanh oanh liệt liệt đi qua một cửa cốc, phía trước đột nhiên dừng lại.

Thống lĩnh cận vệ hỏi lớn: “Chuyện gì vậy?”
“Tướng quân, phía trước có vô số bách tính chặn đường kêu oan, muốn cáo trạng”.

Thống lĩnh cận vệ nổi giận tiến tới, nhìn những bách tính kia, quát: “Khốn khiếp, cáo trạng thì tới ngự sử đài thành Thiên Khải, ban ngày ban mặt ngáng đường thánh giá, đó là tội chết, các ngươi chán sống rồi à?”
Một ông lão bước ra: “Tướng quân, chúng ta có oan tình, đã từng đến ngự sử đài, nhưng bị đuổi ra ngoài, đám tham quan đó cấu kết với nhau, chúng ta không biết làm thế nào, mới phải dùng hạ sách, mong hoàng thượng giải oan”.

“Bất luận thế nào, chặn đường thánh giá đều là tội chết, thấy các ngươi có oan, ta sẽ tha cho lần này, mau mau tránh ra”.

Ông lão kia đột nhiên bật khóc: “Dù gì cũng là chết, nếu hoàng thượng không thể giải oan cho chúng ta, vậy chúng ta sẽ chết tại đây”.

Dứt lời, ông lão đó liền lao vào tảng đá bên đường, máu tươi phun trào…, bách tính xung quanh bật khóc như mưa.


Thống lĩnh cận vệ không nhẫn tâm, nói: “Được thôi, nếu các ngươi đã quyết tâm, vậy hãy chờ ở đây, ta sẽ bẩm báo hoàng thượng, nhưng nếu như hoàng thượng quở trách, các ngươi khó tránh tội chết”.

“Đa tạ đại nhân…”
Không lâu sau, một binh sĩ chạy ra.

“Hoàng thượng đồng ý gặp, các ngươi ai là người đại diện, đi theo ta”.

Hơn chục bách tính đứng dậy, đi theo binh sĩ kia vào trung quân, chỉ thấy một cỗ xe ngựa cực lớn đang dừng ven đường.

“Hoàng thượng ở trong xe ngựa, các ngươi có oan tình gì, cứ nói ra là được”.

Những người kia đột nhiên quỳ xuống khóc lóc.

“Hoàng thượng, chúng ta là bách tính sinh sống ở sơn cốc, trước giờ khổ sở đói rét, ăn không đủ no, nhưng không ngờ tên huyện lệnh thất đức lại tự ý tăng thuế, chúng ta thực sự không còn tiền, thế…thế mà hắn dám bắt cóc các khuê nữ trong thôn đi, hoàng thượng, xin hãy làm chủ cho chúng ta”.

Thái giám đứng cạnh xe ngựa, truyền lời cho hoàng thượng.

“Hoàng thượng hỏi các ngươi, chuyện này có thật không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.