Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 476: 476: Một Tên Tù Binh Tính Sáu Lượng Bạc”




Nữu Khắc Man nghe xong liền chết lặng đứng đó, là một nhà phát minh, hắn lập tức ý thức được giá trị của những phát minh này, chúng sẽ hoàn toàn lật đổ sự tồn tại của tiến trình lịch sử nhân loại.

Phịch’ một tiếng, Nữu Khắc Man đã quỳ gối xuống nền đất.

Advertisement
“Lão đại, xin người hãy nhận ta làm đồ đệ, ta sùng bái người, ta muốn học hỏi từ người, muốn giống như người, trở thành một người tháo bỏ được những lý thú tầm thường…”
Ba Nhĩ Đồ.


Có hàng trăm tàu hải tặc đang dừng đỗ tại bến cảng gần vương thành, ở xung quanh đó lại có vô số tàu chiến của Hoa Hạ đang bao vây chúng lại…
Vào lúc này, hàng chục tên hải tặc nổi danh xa gần đang quỳ trước mặt Cổ Bách Vạn.

“Cổ đai nhân, cầu xin ngài bỏ qua cho chúng ta…”
“Cổ đại nhân, không ai lại kinh doanh như ngài mà, chỉ vì chúng ta không hợp tác cùng ngài, vậy mà sai khiến hải quân càn quét tới quê nhà của chúng ta, đến mức đó sao?”
“Cồ lão gia à… ta làm hải tặc cả đời cũng chưa từng gặp qua người nào như ngài đây, người ta vừa thấy chúng ta liền trốn chạy, ngài thì hay rồi, lại ép chúng ta buôn người, cái này… này không phải là ép buộc giao dịch sao?”
Cổ Bách Vạn nhàn nhạt đáp: “Được rồi, được rồi… các vị đều là hải tặc có tiếng trong và ngoài nước, nhớ lại năm đó, các người vì muốn tranh giành hàng trăm nô lệ cũng không tiếc sử dụng bạo lực, hôm nay ta không phải là vì hòa bình giữa mọi người mà cung cấp cho các người đầy đủ nguồn hàng sao?”
“Ai ya… Cổ đại nhân à, đây là nguồn hàng mà ngài nói đến? Cái này của ngài là một quốc gia, nghe nói có buôn bán người, nhưng cũng chưa từng nghe tới buôn bán quốc gia mà…”

Cổ Bách Vạn nghiêm nghị đáp: “Bớt nói nhảm đi, dưới vòm trời này đều là đất của hoàng đế, nơi đây đã là đất của Hoa Hạ ta, làm sao có thể gọi là một quốc gia? Nhiều nhất cũng chỉ được tính là… nhà của Cổ Bách Vạn ta mà thôi”.

Mọi người có mặt tại hiện trường nghe được câu này không khỏi choáng váng, nhà của ông? Ông con mẹ nó đem một quốc gia trở thành nhà của mình?
“Cổ đại nhân, đây là nơi nào ta không quan tâm, chỉ cầu xin ngài buông tha cho chúng ta, đừng để triều đình đối phó với chúng ta nữa, chúng ta ở trung nguyên những năm nay cũng chưa từng làm qua chuyện xấu nào…”
“Ài… các ngươi hiện tại thế nhưng đều đã là đối tác của triều đình, triều đình làm sao có thể đối phó với các ngươi đây, nhưng nếu các người không nguyện ý bắt tay cùng triều đình, vậy thì ta cũng không dám bảo đảm nữa rồi, đây là nhóm binh sĩ tàu bay mới được thành lập gần đây, vừa hay không có đối thủ để huấn luyện…”
“Cổ đại nhân, ngài rốt cuộc muốn làm gì?”
Cổ Bách Vạn ra vẻ thờ ơ: “Một câu thôi, buôn người, có làm hay không?”
“Cổ đại nhân, không phải là chúng ta không bằng lòng, nó thực sự khó làm mà, 20 vạn tù binh lần trước của Di Châu không dễ dàng gì mới xử lý dứt điểm, điều này khiến giá nô lệ ở nhiều nước giảm mạnh… hơn nữa nhu cầu cũng giảm đi rất nhiều…”
“Vậy thế này đi, các ngươi chỉ cần giúp ta bán ra số binh lính bị bắt giữ là được, hơn nữa ta còn có thể giảm giá cho các ngươi, mỗi một tù binh chỉ thu các ngươi sáu lượng bạc, đây thế nhưng đều là trai tráng khỏe mạnh đó…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.