“Bái kiến hai vị hoàng thúc!”
Hai người giật mình hoàn hồn, vội đứng dậy.
“Bái kiến nương nương…”
Advertisement
“Hẳn là hai vị hoàng thúc biết vì sao ta đến đây?”
Hai người sững sờ, không ai lên tiếng.
“Tuy ta không biết hai vị có trực tiếp tham gia vào vụ việc lần này hay không, nhưng ta biết chắc, hai vị biết chuyện.
Dù sao thì trong thiên hạ này, người mong muốn Thần An gặp chuyện không may nhất… chỉ có hai vị”.
Hiên Vũ Huy nói: “Nương nương, không cần tiếp tục tra xét.
Việc này đích thật là do hai huynh đệ ta gây nên, còn về nguyên nhân thì chắc hẳn ngài cũng đã biết rõ”.
“Vì sao chứ? Sao phải ra tay với một đứa bé? Từ trước tới nay, ta chưa từng nghĩ sẽ để Thần An tranh giành ngôi vị hoàng đế, còn nữa… Hoàng thượng, hoàng thượng thì sao? Có phải cũng do các ngươi làm hay không?”
“Nương nương… nếu như hoàng thượng còn ở đây… ngài cảm thấy chúng ta có cần thiết phải làm như vậy không? Chúng ta cũng là vì huyết mạch duy nhất của Đại Lương mà thôi.
Việc đã đến nước này, hai anh em ta cũng không cần phải nói dối, kính xin nương nương ban cho chúng ta được chết”.
Mộ Như Tuyết lạnh lùng nhìn hai người.
“Các ngươi tưởng rằng mình chết đi thì có thể kết thúc việc này hay sao? Chuyện này có liên quan đến rất nhiều người, chắc hẳn các ngươi biết rõ hơn so với ta, nếu như không tra ra được đồng phạm, vậy thì ta đành khiến các cựu thần của Đại Lương chôn cùng hai vị thôi”.
Hiên Vũ Diệu hô to: “Tính sơ qua cũng có gần ngàn vị trung thần thuần phục Hoa Hạ, sao có thể tùy tiện đồ sát như vậy?”
Mộ Như Tuyết gằn giọng: “Vậy khi các ngươi ra tay với một đứa bé, có từng nghĩ đến những… việc này hay không? Chuyện là do các ngươi gây ra, thì phải do các ngươi kết thúc.
Nếu hai người các ngươi khai ra hết tất cả đồng mưu, nể mặt Ngọc Nhi, ta sẽ không đụng đến người nhà của các ngươi.
Hai vị nên suy nghĩ cẩn thận một chút đi…”
Nói xong, Mộ Như Tuyết quay đầu rời đi.
Hiên Vũ Diệu nói: “Nhị ca, phải làm gì bây giờ? Người phụ nữ này sẽ gi3t ch3t tất cả thật ư?”
Hiên Vũ Huy hít sâu một hơi.
“Không biết, nhưng nàng ta nói rất đúng, chuyện là do chúng ta gây ra, thì phải do chúng ta kết thúc”.
Khu vực gần biển Hoa Hạ.
Lãnh Thiên Minh đứng trên boong thuyền, hưng phấn nhìn về phía trước.
Theo như lộ trình, ngày mai hắn sẽ đến cảng Hoa Hạ, cũng không biết trong khoảng thời gian này có chuyện gì xảy ra hay không nữa.
Hắn trở về đột ngột như vậy, chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh ngạc, nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi…
A… quả nhiên hoàng thượng được ông trời phù hộ…
Hoàng thượng thật lợi hại… như vậy vẫn không chết.
Tuy nhiên, theo như kịch bản thường thấy, có phải hắn nên mất trí nhớ hay không?
Lãnh Thiên Minh đúng là không tim không phổi, đến nước này mà hắn còn nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn… Hắn đâu biết rằng, hiện tại gần một nửa đại thần và tướng quân trong triều đều bị bắt giam, chỉ cần một chút sơ sẩy, e là toàn thành sẽ có một trận gió tanh mưa máu…
Đúng lúc này, Lãnh Thiên Minh thấy được một chiếc khinh khí cầu.
Đúng vậy, đó chính là khinh khí cầu của hải quân Hoa Hạ…