Sáu mươi tám người này đều là trụ cột Đại Lương, hơn nữa trước giờ chưa từng nhúng tay vào bất kỳ chuyện dơ bẩn nào, ban đầu gia nhập, cũng là vì ôm tấm lòng yêu nước yêu dân, hy vọng hoàng thượng có thể cho bọn họ một đường sống.
Còn đây là thu nhập của Trường An Hội từ khi thành lập, trong đó, việc bán muối lậu, tự ý thu thuế tư nhân và các loại thuế buôn bán khác đều do hai huynh đệ ta làm, xin giao lại cho bệ hạ.
Thiên địa du du, cố vãng minh quân như tịch, hai huynh đệ ta chúc hoàng thượng vạn thọ vô cương, chúc Hoa Hạ vạn đại vĩnh xương.
Advertisement
Hiên Vũ Diệu tuyệt bút.
Lãnh Thiên Minh trầm mặc, Trường An Hội…một tổ chức trải dài khắp quốc gia, bao gồm nhiều đại thần gia nhập, hắn phải xử lý như thế nào?
Giết? Nhưng bọn họ không hề có tội, cũng chưa hề tham dự bất kỳ chuyện bất hợp pháp nào.
Không giết? Vậy thật có lỗi với Tiểu Hoa…
Trầm tư hồi lâu, Lãnh Thiên Minh mới nói.
“Mọi người đều xem một chút, thử phát biểu ý kiến của mình...”
Mấy vị tâm phúc lần lượt xem một hồi, sau đó ai nấy đều nhìn Lãnh Thiên Minh, nhìn vào danh sách chưa mở ra trên tay hắn.
Lưu Bất Đắc: “Hoàng thượng, hai vị lão vương gia đã trình bày rõ ràng mọi việc, sáu mươi tám người này tự ý kết đảng là sai, nhưng dù gì cũng xuất phát từ lòng thương bách tính, hơn nữa bọn họ cũng không tham gia mưu sát, thần hy vọng...hy vọng hoàng thượng khoan hồng”.
Tề Dung nãy giờ vẫn nhắm mắt, Lưu Bất Đắc thấp thỏm đẩy ông ta một cái.
“Tể tướng, ngài nói vài câu đi chứ”.
Tề Dung: “Aiz...cho dù hoàng thượng tha cho thì thế nào? Ngài cảm thấy bọn họ còn có thể đứng trên triều đường nổi không?”
Lưu Bất Đắc câm lặng, phải rồi, hoàng thượng đã biết bọn họ từng là kẻ mưu phản, liệu còn để bọn họ sống yên ư?
Lưu Bất Đắc: “Hoàng thượng, ta không hề cầu xin cho họ, chỉ là giờ đang là lúc Hoa Hạ cần dùng người, thần sợ tổn thương lòng bách quan, hy vọng hoàng thượng cho họ một con đường sống…”
Một hồi lâu sau, Lãnh Thiên Minh mới cầm trang giấy kia lên.
“Các vị, sáu mươi tám người trong đây, rốt cuộc là ai ta không biết, nhưng niệm tình hai lão vương gia một lòng vì nước, mà bọn họ cũng chưa hề tham gia thích sát, ta sẽ cho họ một cơ hội, hy vọng mọi người đồng tâm hiệp lực, giúp ta trị quốc an dân, bởi thứ ta đang dẫn dắt mọi người làm, chính là sự nghiệp vĩ đại đỉnh cao thiên cổ, ta không muốn lãng phí tinh lực vào việc tàn sát, lần này, sẽ là lần cuối cùng…”
Dứt lời, Lãnh Thiên Minh đã ném danh sách kia vào bếp lò bên cạnh, chúng thần kinh ngạc không thôi.
Lưu Bất Đắc là người đầu tiên quỳ xuống.
“Hoàng thượng là một quân vương nhân từ, chúng ta thề tử trung với ngài…hoàng thượng vạn tuế…”
“Hoàng thượng vạn tuế…”
Tất cả đều đồng loạt quỳ xuống, phải biết rằng, nếu hoàng thượng vắt chanh bỏ vỏ, xử chết bao nhiêu nhiều đại thần, bản thân sao có thể yên tâm tiếp tục cống hiến, nhưng hoàng thượng đã độ lượng với sáu mươi tám người kia, thì sau này sao có thể bạc đãi mình chứ.
Rất nhanh, một đạo thánh chỉ đã được gửi tới trang viên cấm túc.
“Phụng thiên thừa vận, ngô hoàng chiếu viết”.
“Trẫm áy náy với những người vô tội bị liên lụy, còn về sáu mươi tám người trong Trường An Hội, trẫm không truy cứu nữa, chuyện này đến đây là dừng, hy vọng các khanh có thể đồng lòng cùng trẫm, nỗ lực vì xã tắc bách tính trong thiên hạ”.
“Khâm thử”.