"Như Ý, sao còn ngồi ở đây, chuẩn bị theo cha đi đặt mua thuyền mới".
"Cha...!Lãnh công tử...!không...!là hoàng thượng không phải nói sẽ tặng chúng ta hai chiếc thuyền sao?"
Advertisement
Nhan Cương lắc đầu nói: "Như Ý à, hoàng thượng có thân phận tôn quý thế nào, sao có thể nhớ chuyện nhỏ nhặt này chứ, hơn nữa chúng ta cũng không thể vì cứu hoàng thượng mà không biết thân biết phận cứ ngồi chờ ban thưởng được, con người vẫn nên tự dựa vào chính mình".
"Vậy...!vậy hoàng thượng...!người còn đến đây nữa không?"
Nhan Cương thở dài nói: "Cha cũng không biết, nhưng tình hình hiện tại của con khiến cha rất lo lắng, không phải con đã thích hoàng thượng rồi đó chứ? Cha hy vọng con hiểu, khoảng cách giữa con và ngài ấy...!quá lớn, hơn nữa cha cũng không mong con vào chốn thâm cung đại viện đó, con có hiểu không?"
Nhan Như Ý cúi đầu xuống không nói gì nữa.
Nhan Cương tiếp tục nói: "Đồ công tử ở đông thành hôm qua lại cho người tới làm mai, Đồ gia cũng là phú hộ số một số hai ở dốc Vọng Thủy này, cha hy vọng con cân nhắc lại thử xem sao".
Đồ Hạo, đại công tử của phường Đồ thị dốc Vọng Thủy, Đồ gia có truyền thống kinh doanh xưởng vải, hai năm nay việc làm ăn lại càng thuận buồm xuôi gió, do Đồ Hạo có một vị cữu cữu làm xuất nhập khẩu ở ti bố phường triều đình, cho nên đã nhận được không ít việc buôn bán cá nhân cho quan viên, đương nhiên đây không phải là tội gì cả, ngược lại ai cũng làm được.
Đồ Hạo này bên ngoài thì có vẻ là một chính nhân quân tử, nhưng lại có một sở thích vô cùng không tốt đó là thích sắm vai diễn khác nhau, hơn nữa còn là kiểu hành hung phụ nữ, sở thích lớn nhất của hắn ta là trói phụ nữ lại rồi dùng roi da đánh, hưởng thụ tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng của họ, nhưng vì bảo vệ hình tượng của mình nên tên Đồ Hạo này bình thường sẽ không ra tay với con gái nhà lành mà đều lén lút đến kỹ viện để làm chuyện này, cho nên rất ít người biết...!
Đồ Hạo lần đầu tiên gặp Nhan Như Ý ở thương hội do tri phủ tổ chức, từ đó về sau Đồ Hạo liền không thể kiềm chế, đã yêu sâu sắc Nhan Như Ý, gương mặt đáng yêu, đôi mắt to tròn chính là đối tượng mà Đồ Hạo tượng tưởng ra, nhưng Nhan Như Ý không phải nữ tử thanh lâu tầm thường, mặc dù gia đình không phải phú hộ gì cả nhưng cũng là địa chủ có thuyền buôn, cho nên Đồ Hạo mấy lần cho người tới làm mai, muốn cưới Nhan Như Ý về rồi từ từ thưởng thức...!
Nhan Như Ý biết cha vì muốn tốt cho mình nên đành yên lặng gật đầu, nói: "Cha, con...!sẽ suy nghĩ thêm".
Kỳ thực, nếu như không phải do sự xuất hiện của Lãnh Thiên Minh thì nói không chừng Nhan Như Ý đã đồng ý với hôn sự này rồi, vậy thứ đợi nàng từ đó về sau cũng không biết là vui hay là buồn đây.
Hiện tại Nhan Như ý lại phát hiện ra bản thân không thể quên hoàng thượng, cảm giác này cũng không phải là vì thân phận của hắn mà là từ trước khi biết được thân phận của hắn đã có tình cảm này rồi...!
Nhan Cương nói: "Như Ý à, nói thực với con, cha đã nhận lễ vật của Đồ gia rồi, cha không muốn con còn nghĩ linh tinh nữa, càng không mong hoàng thượng sẽ đưa con đi, hy vọng con có thể tha thứ cho cha, tất cả những việc cha làm đều là vì tốt cho con".
Nhan Như Ý buồn bã nói: "Cha, cha có biết Đồ Hạo là loại người thế nào không mà cứ như vậy gả con cho hắn ta?"
"Các con không phải đã gặp qua mấy lần sao? Đồ Hạo đó cũng coi như là một nhân tài, Đồ gia lại là phú hộ số một số hai ở dốc Vọng Thủy này, cha sẽ hại con sao".
Bên trong một thanh lâu lớn nhất dốc Vọng Thủy, Đồ Hạo đang nhìn người phụ nữ bị trói ở đó, cầm dải vải trong tay lên, hung hăng quất tới.
"A...!Đồ công tử, chàng hư thật...!đau quá..."
Nhìn biểu cảm tùy tiện của người phụ nữ đó, trong lòng Đồ Hạo lại không thấy bất cứ hứng thú nào, ngược lại còn sinh ra phản cảm mơ hồ, Đồ Hạo liền bóp cổ cô ta.
"Mẹ kiếp ngươi không thể giả vờ cho giống chút được sao? Một người đàn ông muốn hành hung ngươi, ngươi liền có thái độ này à?"