"Đồ công tử, chàng...!chàng làm gì vậy? Đánh một người phụ nữ yếu đuối như ta thì có bản lĩnh gì chứ, có giỏi thì chàng đi bạo hành Nhan Như Ý đó đi kìa".
Đồ Hạo ngờ vực hỏi: "Sao ngươi biết Nhan Như Ý?"
Kỹ nữ đó thản nhiên cười nói: "Lần nào chàng uống nhiều đều kêu tên Nhan Như Ý trong lúc đang mây mưa với ta, còn phải hỏi sao? Chàng nói xem nhà chàng có nhiều tiền như vậy mà đến một người phụ nữ cũng không có được, hơn nữa lần nào tới không chơi trò này thì cái thứ bên dưới của chàng đều không làm ăn gì được, ha ha..."
Advertisement
Đồ Hạo nổi giận rồi, hai mắt đỏ ngầu nhìn người phụ nữ đó.
"Con đàn bà đê tiện, dám sỉ nhục ta sao, xem ta đánh chết ngươi thế nào..."
Nói rồi Đồ Hạo rút cái túi bên hông của mình ra đi về phía người phụ nữ đó, phải biết rằng chiếc túi này là làm bằng da...!
"Đồ công tử...!chàng...!chàng muốn làm gì? Thứ này có thể đánh chết người đó...!đừng...!cứu mạng".
Đồ Hạo hung hăng kéo lấy người phụ nữ, người bên ngoài cũng nghe thấy tiếng kêu nhưng căn bản chẳng có ai để ý, bởi vì mọi người đều đã quen quá rồi, một lát sau người phụ nữ đó đã bị đánh cho mình đầy thương tích, khóe miệng chảy cả máu, trên người khắp nơi đầy những vết thương rướm máu...!
"Đồ Hạo, ngươi là tên súc sinh, ta phải tới quan tri phủ tố cáo ngươi, ta còn phải nói cho Nhan Như Ý biết Đồ Hạo ngươi là một kẻ điên".
Đồ Hạo lạnh lùng cười nói: "Biết gì không? Ngươi đã chạm vào giới hạn chịu đựng của ta rồi, còn muốn nói với Nhan Như Ý sao? Một kỹ nữ có chết cũng không ai để ý đâu, bây giờ ta sẽ cho ngươi biến mất một cách im lặng...!ha ha..."
Đúng trong lúc này thì đột nhiên có người gõ cửa phòng.
Đồ Hạo tức giận quát lên: "Chuyện gì?"
"Công tử, tin vui...!tin cực kỳ vui ạ".
Đồ Hạo mở cửa ra, là nô bộc trong nhà hắn ta.
"Nói".
"Nhan gia đã nhận lễ vật của chúng ta, đã đồng ý hôn sự giữa ngài và Như Ý tiểu thư rồi".
Đồ Hạo nháy mắt vui mừng quá đỗi.
"Thật sao? Ha ha...!Nhan Như Ý là của ta rồi..."
Thế nhưng một màn khiến hắn ta hối hận cả đời đã xuất hiện, kỹ nữ bị đánh đó cũng không vừa, lão nương hầu hạ ngươi ăn chơi mà ngươi lại muốn giết lão nương? Còn giả vờ thanh niên tài tuấn cái gì, lão nương cho dù có chết cũng phải lôi ngươi theo cùng.
Thế là kỹ nữ đó đứng lên đến bên cửa sổ, hô hào ra bên ngoài.
"Cứu mạng với, Đồ Hạo giết người rồi...!cứu mạng".
Kỹ viện đó lại nằm đúng trên con phố sầm uất, vô số người đi đường ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cảnh tượng vừa cực kỳ ướt át vừa tàn nhẫn, một nữ tử tr4n truồng như nhộng, hai quả đào lủng lẳng trước ngực theo gió, nhưng toàn thân lại đầy vết thương ghê người.
Đồ Hạo nháy mắt giận dữ xông tới ấn mạnh người phụ nữ đó bên cửa sổ, nhưng hắn ta đã quên mất bản thân cũng bị bại lộ...!
"Haiz...!mau xem kìa...!đúng là đại thiếu gia nhà họ Đồ thật..."
"Ồ...!không ngờ tên đại thiếu gia nhà họ Đồ này lại có sở thích như vậy, cứ tưởng hắn ta là một thanh niên tài tuấn chứ".
"Ha ha...!tên đại thiếu gia này biết chơi ghê, người có tiền thích thật".
Đồ Hạo phẫn nộ, thật sự phẫn nộ, hình tượng mà hắn ta khổ công gây dựng cứ như vậy mà bị hủy hoại trong chốc lát rồi.
"Ta đánh chết ngươi".
Đồ Hạo cầm cây gậy bên cạnh lên đánh về phía người phụ nữ, người phụ nữ đó điên cuồng kêu gào, đám tùy tùng đi theo Đồ Hạo thấy chuyện lớn không hay liền xông tới ngăn hắn ta lại.