Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 54: Chương 54




Tân Cửu tập hợp thương nhân, tiểu thương, móc nối với các thành trì khác, bắt đầu đưa hàng mẫu bếp lò đi tuyên truyền khắp nơi.

Nghiên cứu nhu cầu của người dùng, bếp lò định giá 120 văn tiền, than định giá 20 văn một bao, có thể đốt trong một tháng, với mức thu nhập 5 văn một ngày của bách tính Bắc Lương, mức giá này hoàn toàn chấp nhận được.

Ngoài ra, Tân Cửu khôn lanh đã đặc biệt yêu cầu các thợ thủ công làm một mẫu bếp khác, là loại cỡ lớn, mạ vàng, giá tăng gấp mười lần.

Dùng tên gọi mỹ miều là bếp lò cao cấp đặt riêng, chuyên bán cho những người giàu có.

Còn với Lãnh Thiên Minh mà nói, dù định giá như nào, dù là lãi xấp xỉ số 0, thì vẫn là lời.


Một tháng sau.

Đô thành Bắc Lương, tẩm cung Lãnh Liệt Vương, Lãnh Liệt Vương đang ngồi bên bếp lò, đọc thư mật báo, bên trong ghi chép sự việc xảy ra ở thành Kim An, Lãnh Liệt Vương đọc xong, đưa cho Trần công công bên cạnh, hỏi: “Ngươi thấy sao?”
Trần công công nhận bức mật thư, mỉm cười đáp: “Theo lão nô, thất hoàng tử này đúng là thiên tài, sáng chế ra bếp lò, đây là giúp Bắc Lương chúng ta giải quyết mùa đông giá rét, nghe nói hiện giờ khắp nơi trên toàn quốc đều đang ồ ạt mô phỏng nó, than đốt vốn không ai cần giờ lại trở thành bảo vật”.

Lãnh Liệt Vương không nói gì, chỉ đi quanh quan sát bếp lò…
Đứa con thất hoàng tử này, sao trước đây ông ta chưa từng chú ý tới?
Bắc Lương, thành Kim An.

Hôm nay, Lãnh Thiên Minh vừa trêu đùa với Gấu đại Gấu nhị xong, lại đi khai thác than cùng mọi người, qua mấy tháng tiếp xúc, tất cả người dân ở đây đều đã coi thất hoàng tử như người nhà, lúc này, Tân Cửu chợt chạy tới.

“Thất hoàng tử…thất hoàng tử…”, Tân Cửu chạy như bay.

“Tân đại nhân, ông không ở trong thành kiếm tiền cho ta, lại chạy tới đây làm gì?”, Lãnh Thiên Minh thắc mắc.

Tân Cửu phấn khởi nói: “Thất hoàng tử, có tin tốt, các thương nhân trở về đều đang gấp rút đặt hàng, thương nhân, tiểu thương, thậm chí cả phủ nha và quân đội ở các thành trì lân cận cũng ồ ạt đổ về thành Kim An.

Thành Kim An, trước giờ chưa từng náo nhiệt như vậy”.


“Ồ, đúng là tin vui, vậy mau đẩy nhanh chế tạo”.

“Thế nhưng khi nghe nói cư dân thành Kim An được miễn phí bếp lò và than, một lượng lớn người dân xung quanh bắt đầu chuyển về đây, vì vậy ta đã đặc biệt dọn vài mảnh đất để chuẩn bị, nhưng người đến ngày càng nhiều, ta không dám tự quyết, nên mới chạy tới đây hỏi ngài”.

“Nhận hết, đến bao nhiêu nhận bấy nhiêu, người dân, chính là lực lượng sản xuất hàng đầu”, Lãnh Thiên Minh nói.

Tân Cửu gật gù, nói: “Còn một việc nữa, thất hoàng tử ngài tới thành Kim An lâu vậy rồi, dù sao cũng không thể ở bộ lạc Hắc Thạch mãi, sắp đến mùa thu, nhiều việc cần lo liệu, ngài không có mặt, ta không an tâm”.

Lãnh Thiên Minh nghĩ thấy cũng đúng, bản thân đầu tiên tới đây là để giải quyết vấn nạn giá rét của người dân, vậy nên cứ ở mãi trong núi, giờ vấn đề đã giải quyết gần hết, đến lúc nên trở về rồi.

“Được, ta báo với Mộ tộc trưởng một tiếng rồi sẽ quay về”.


Lãnh Thiên Minh chào hỏi Mộ Phá xong, Trình Khai Sơn dẫn 2000 hộ vệ xếp thành 2 hàng ngay ngắn, còn hắn cưỡi ngựa đi ở giữa.

Đến giờ, 2000 hộ vệ
đã nhìn Lanh Thiên Minh bằng con mắt hoàn tòan khác, khỏang thời gian vừa
qua, cơ thể nói là thơi điểm vui vẻ nhất đôi với họ, người thân đước chia nha trong thanh, con cơ bếp lo và than miễn phí, bản thân lai thường xuyên đước gặp người nhà nữa.

Hơn nữa số tiền bàn bếp lo, than đôt của thất hòang tử tòan bộ đều đổi lấy lương thực, phân phát cho moi người, một chủ nhân như vây, sao có thể không cam tâm tinh nguyên phục tùng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.