Nhan Cương bị trọng thương, cho đến nay vẫn không xuống giường được, tuy ông ta dùng cái chết để ép buộc Nhan Như Ý, bắt nàng phải chạy trốn, thế nhưng Nhan Như Ý là một cô gái hiếu thuận, sao có thể bỏ lại cha của mình để trốn chứ? Huống chi, hiện tại dù nàng có muốn trốn thì cũng không trốn được…
Nhan Như Ý rơi nước mắt, tuy nàng đã thay đồ cưới, nhưng không chịu trang điểm, cứ thế bước lên kiệu hoa.
Hôm nay, Đồ phủ người ra kẻ vào tấp nập, có không ít nhân vật có uy tín trong vùng đến chúc mừng.
Tuy mọi người đều biết rõ chân tướng đằng sau cuộc hôn nhân này, nhưng việc không liên quan đến mình, hà cớ gì bọn họ phải đắc tội Đồ gia và tri phủ đại nhân?
Advertisement
Đồ Khắc Định và Đồ Hạo cùng đứng ở cửa nghênh đón khách.
Đồ Hạo tươi cười hớn hở, trong lòng chỉ nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc…
Người hầu đứng ở cửa hô to tên của khách và lễ vật.
Tri phủ đại nhân đến, lễ vật là một viên trân châu.
Ông chủ Trình của quán ăn Trình thị đến, lễ vật là năm mươi lượng bạc.
Ông chủ Tiền của thương hội Tiền thị đến, lễ vật là một trăm lượng bạc.
Ông chủ Lý của quán rượu Lý gia đến, lễ vật là một trăm lượng bạc.
Vương viên ngoại Tụ Tân Các đến, lễ vật là một trăm lượng bạc cùng một bức tranh chữ.
Khách mời lần lượt đến, chẳng mấy chốc, các bàn trong đại viện đã đầy người.
Lúc này, đội ngũ đón dâu cũng đã đến.
Nhan Như Ý bước xuống kiệu hoa, nàng không đội khăn voan, hai mắt đỏ au, nhìn trừng trừng vào Đồ Hạo bằng ánh mắt oán hận.
Những người xung quanh lập tức chỉ trỏ bàn tán, còn có người thở dài nuối tiếc.
Đồ Hạo cũng chẳng để tâm, cười to nói: “Tân nương của ta đến rồi”.
Đồ Khắc Định hắng giọng nói: “Đàng hoàng một chút!”
Đồ Hạo lập tức thu hồi nụ cười d4m đãng trên mặt mình.
Đồ Khắc Định gọi quản gia lại, hỏi: “Khách quý đã đến đủ chưa?”
“Lão gia, khách quý đã đến đông đủ, có thể bắt đầu được rồi”.
Đồ Khắc Định khẽ gật đầu, buổi tiệc mừng này là do ông ta đích thân sắp xếp, chính là vì muốn cho tất cả mọi người chứng kiến con trai của ông ta kết hôn, đại công tử Đồ gia đã lập gia đình, từ nay về sau, sẽ không còn những tin đồn thất thiệt về Đồ phủ nữa…
“Chuẩn bị bắt đầu đi”.
“Khách quý đến…”
Nhưng đúng lúc này, tên người hầu ngoài cửa lại lần nữa hô to.
Mọi người cũng không để tâm cho lắm, chỉ có cha con nhà họ Đồ là tò mò nhìn ra ngoài.
Người nên đến đều đã đến, đó là ai?
“Đại diện Nhan thị…”
Bỗng nhiên tên người hầu kia im bặt, quản gia thấy vậy thì nổi giận, quát to: “Khách quý đến, sao có thể vô lễ như vậy, mau đọc to lên cho ta”.
Người hầu đó bất đắc dĩ tiếp tục đọc to lên.