Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 547: 547: “má Nó Ngươi Muốn Chết À”




Đồ Khắc Định lạnh lùng nói: “Mời khách quý vào!”
Tiếp đó, một thiếu niên đẹp trai phóng khoáng, phong thái ung dung dẫn theo bảy, tám người thô kệch đi vào.

“Là huynh ấy!”
Advertisement
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Lãnh Thiên Minh, Nhan Như Ý lại lần nữa rơi nước mắt.

Huynh ấy đến rồi, cuối cùng huynh ấy cũng đến, nàng không nói gì, chỉ mỉm cười hạnh phúc, ánh mắt không cách nào dời khỏi người trước mặt.

Đồ Hạo bước lên trước, cả giận nói: “Ngươi là ai? Hôm nay là ngày đại hỉ của Đồ Hạo ta, ngươi nên giữ tự trọng”.

Lãnh Thiên Minh kinh ngạc: “Ta là ai à? Chẳng lẽ ngươi không biết? Vừa rồi hô to như vậy mà ngươi vẫn không nghe à? Chỉ nghe đồn đại thiếu gia Đồ gia không được bên dưới thôi, chẳng lẽ lỗ tai cũng có vấn đề?”
Khách mời xung quanh đều cố nén, không dám bật cười.

Nghe thấy mấy lời này, Đồ Hạo lập tức nổi điên lên.

“Má nó, ngươi muốn chết à?”

“Hạo nhi, chớ có vô lễ!”
Đồ Khắc Định bước tới.

“Vị công tử này, hôm nay là ngày đại hôn của con ta, nếu ngươi đến chúc mừng, Đồ gia ta rất hoang nghênh, nhưng nếu đến để quấy rối thì ta khuyên ngươi nên tự giải quyết cho tốt”.

“Ông là Đồ lão gia đúng không? Ông xem… nhà ông không có người chết, đương nhiên là ta đến chúc mừng rồi”.

Đồ Khắc Định cũng không phải là người dễ tính, tuy nhiên hôm nay lại là ngày đại hôn của con trai ông ta, một khi xảy ra ẩu đả, hôn lễ xem như thất bại, nên ông ta đành phải nhẫn nhịn đợi hôn lễ kết thúc rồi mới xử lý đám người này.

Đồ Khắc Định cố nén giận, nói: “Nếu đến chúc mừng, vậy thì mời vào trong, người đâu, đến tiếp đãi khách”.

Mười mấy tên gia đinh lập tức xông đến, Đồ Khắc Định quay đầu nhìn quản gia: “Bắt đầu đi!”
“Đợi một chút…”, Lãnh Thiên Minh hô to.

“Đồ lão gia, Đồ công tử, các ngươi còn chưa nhận lễ vật của ta mà”.

Nói xong, Lãnh Thiên Minh lấy ra hai cái bô.


“Cái nhỏ cho Đồ công tử, dù gì thì hắn cũng không được.

Còn cái to cho Đồ lão gia, ngày oai phong như vậy, chắc chắn dùng tốt hơn Đồ công tử, đúng không?”
Đồ Khắc Định không nhịn được nữa.

“Tuổi trẻ vô tri, lại dám đến Đồ phủ ta giương oai, ngươi có tin ta đánh chết ngươi hay không?”
“Không phải chứ? Tàn nhẫn vậy à? Có tri phủ đại nhân ở đây mà ông cũng dám giết người hả? Tri phủ đại nhân cứu ta, Đồ gia muốn giết người”.

Hắn liếc nhìn tri phủ của dốc Vọng Thủy – Chu Điền.

Vốn dĩ ông ta cũng không muốn nhảy vào vũng nước đục này, nhưng tên tiểu tử trước mặt lại réo tên ông ta, sắc mặt Chu Điền thoáng cái trở nên khó coi.

“Từ trước đến nay Đồ gia vẫn luôn tuân theo pháp luật, sao có thể giết người được? Còn ngươi, một tên nông dân nhà quê, ngươi có biết đây là đâu không? Đây không phải nơi mà ngươi có thể giương oai đâu, lập tức cút ra ngoài cho ta, nếu không ta sẽ bỏ tù ngươi”.

Lãnh Thiên Minh tỏ vẻ đáng thương: “Tri phủ đại nhân, xin đừng bắt ta, nhà của ta có mỏ đấy, Đồ gia đã cho ngài bao nhiêu tiền để hãm hại Nhan gia, ta cho gấp đôi”.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó, bổn quan thu tiền của Đồ gia khi nào?”
“Không có à? Nhưng sư gia của ngài đã khai tất cả, ông ta nói Đồ gia cho ngài hai vạn lượng bạc đấy”.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.