“Láo toét, nào có nhiều như vậy…”
Chu Điền lỡ miệng nói ra khiến khách mời xung quanh lộ vẻ kinh ngạc.
Tuy rằng mọi người có thể đoán được nhưng khi nghe tri phủ đại nhân chính miệng thừa nhận giữa thanh thiên bạch nhật thì quả thật… vô cùng chấn động.
Nhận ra mình đã lỡ lời, sắc mặt Chu Điền sầm xuống.
Advertisement
“Một đám nhà quê không biết sống chết mà cũng dám vu hãm mệnh quan triều đình, người đâu, bắt lại cho ta”.
Mười tên nha dịch lập tức vọt vào, hợp lực cùng đám gia đinh của Đồ gia bao vây mấy người Lãnh Thiên Minh.
Lãnh Thiên Minh cười ha hả.
“Ha ha… nhịn không được rồi à? Muốn ra tay đánh người? Lý Tứ… bảo vệ ta cho tốt, ta chuẩn bị phát động tấn công đây”.
Sau đó, tất cả mọi người nhìn thấy một cảnh tượng khó tin.
Lãnh Thiên Minh hít sâu một hơi, bắt đầu hô to.
“Đồ gia có một tên biến thái.
Mỗi ngày nghĩ đến chuyện xấu xa.
Thấy phụ nữ liền tác oai tác quái.
Ngươi nói tên này có ghê tởm không?”
Lãnh Thiên Minh hắng giọng rồi hô tiếp:
“Tri phủ dốc Vọng Thủy tên Chu Điền.
Mỗi ngày chỉ nghĩ vơ vét tiền.
Mặt xấu, tâm xấu, lòng hiểm độc.
Trước sau gì cũng đi tong!”
Lãnh Thiên Minh đọc quá nhanh, mọi người còn a kịp phản ứng, đến lúc giật mình hoàn hồn, Đồ gia cùng Chu Điền lập tức nổi điên lên.
“Giết hắn cho ta…”
“Á… còn nữa, còn nữa, chưa đọc xong mà…”
Đám gia đinh và nha dịch xung quanh xông đến, nhưng Lãnh Thiên Minh lại chẳng chút yếu thế, cứ ngông nghênh đứng giữa sảnh hô to: “Mọi người, xông lên!”
Bỗng chốc, bên ngoài vách tường có mười mấy gã đại hán leo tường nhảy vào, đồng thời mười mấy tên võ sĩ chờ sẵn ở cửa cũng xông vào, hai bên nhanh chóng choảng nhau.
“Giữ cửa cho ta, tất cả những người đến chúc mừng hôm nay… đừng hòng chạy thoát”.
Đây đều là những cấm quân được tuyển chọn trong trăm người, phải nói là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, sao đám nha dịch và gia đinh của Đồ gia có thể đối phó được? Chẳng mấy chốc, cả đám đã bị đánh ngã, đau đớn kêu la…
Chu Điền tức giận nói: “Các ngươi dám đánh binh sĩ triều đình à? Ta sẽ bẩm tấu việc này lên hoàng thượng, bắt tất cả các ngươi vào đại lao”.
“Ôi chao… Chu lão đầu… buồn cười chết mất, ta cho ông biết, ta không sợ đâu… Ha ha…”
Thật là sảng khoái!