Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 551: 551: “hoàng Thượngthật Sự Là Ngài Ư”




“Như Ý, tên súc sinh này đã bắt nạt nàng, nàng có muốn đánh hắn không?”
Nhan Như Ý cầm lấy cái ghế, không chút do dự nện xuống.

“Á… đừng… á… á…”
Advertisement
Nhìn cảnh tượng trước mạnh, Lãnh Thiên Minh đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, phụ nữ thật đáng sợ mà!
Sau khi xử lý xong Đồ Hạo, Lãnh Thiên Minh nhìn về phía Đồ Khắc Định và tất cả khách mời trong sảnh.

“Được rồi, trẫm chơi chán rồi, hôm nay chỉ đến đây thôi, ta còn phải đi thăm ân nhân cứu mạng của ta.

Nhưng ta muốn cảnh cáo các ngươi, nước Hoa Hạ có vương pháp, không phải ai cũng có thể một tay che trời được.

Công sở Liêm Chính của ta không phải lập ra để đó thôi đâu!”
Tất cả đều ngơ ngác, tên nhóc này có ý gì?

Lãnh Thiên Minh nói tiếp: “Tri phủ dốc Vọng Thủy – Chu Điền lén lút ăn hối lộ, hãm hại dân chúng, phạt tước đoạt chức quan, xét nhà, lưu vong, Đồ gia cũng cùng bị xét…”
Nói xong, Lãnh Thiên Minh nắm tay Nhan Như Ý rời đi, lúc này, Đồ Khắc Định run rẩy hói: “Ngươi… ngươi có ý gì? Rốt cuộc ngươi là ai?”
Lý Tứ cả giận nói: “Làm càn, đây là đương kim hoàng thượng”.

Đồ Khắc Định lập tức hóa đá, hai chân ông ta nhũn ra, vội quỳ sụp xuống.

Ông ta chỉ cho rằng thiếu niên này có thân phận cao một chút, nhưng nào ngờ thân phận này lại quá lớn.

Những người khác cũng hoảng sợ quỳ xuống, không dám nhúc nhích.

Đó là hoàng thượng, đương kim hoàng thượng đấy…
Lãnh Thiên Minh cũng không quay đầu lại, cứ thế rời đi.

Khi trở về Nhan phủ thì đã có người đang chờ, trông thấy Nhan Như Ý và Lãnh Thiên Minh, bọn họ liền nhốn nháo chạy tới.


“Hoàng thượng, thật sự là hoàng thượng, thảo dân tham kiến hoàng thượng”.

Lãnh Thiên Minh nhìn họ hấp tấp vây quanh mình, bèn hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Sau khi tiểu thư bỏ đi, ông chủ rất hối hận, lửa giận trào lên, tức đến mức hộc máu, hiện giờ đang chữa trị”.

Mấy người vội vàng chạy vào trong, chỉ thấy Nhan Cương đang hấp hối, nhưng vừa nhìn thấy Lãnh Thiên Minh liền hiểu ra tất cả, gương mặt chợt sáng bừng, giống như hồi quang phản chiếu.

“Hoàng thượng...thật sự là ngài ư?”
“Nhan thúc, là ta, xin lỗi, ta tới muộn”.

Nhan Cương mỉm cười nhìn Lãnh Thiên Minh và Nhan Như Ý, sau đó cầm tay Nhan Như Ý đặt vào lòng bàn tay Lãnh Thiên Minh.

“Hoàng thượng, Như Ý suýt thì bị ta hại, may là ngài tới kịp, ta sắp không xong rồi...sau này, Như Ý trông cậy cả vào...ngài, hy vọng ngài chăm sóc cho con bé..., coi như ta cầu xin ngài...”
Nhan Như Ý quỳ xuống đất bật khóc như mưa, Lãnh Thiên Minh nắm chặt tay nàng.

“Nhan thúc, thúc yên tâm, bất cứ lúc nào ta cũng sẽ chăm sóc Như Ý tử tế, ta cũng thật lòng yêu thích Như Ý”.

Nhan Cương khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại, Lãnh Thiên Minh cảm thấy da đầu tê rần, xem ra hắn không cần kiếm thêm vợ nữa, chiêu nhạc phụ ủy thác này, trăm trận trăm thắng...!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.