Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 597: 597: Tiếp Tục Đánh Không Phải Là Cách




“Tướng quân, mục đích của Hoa Hạ rốt cuộc là gì?”
“Hừ…chẳng qua là muốn mượn tay chúng ta làm suy yếu thực lực liên quân, lũ người xảo quyệt”.

“Vậy chúng ta có đồng ý điều kiện của chúng không?”
Advertisement
Đức Xuyên Nhất Nam kiên định nói: “Đồng ý, chúng ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đặt cược vào chuyến đi phương tây, chỉ cần quê nhà liên quân bị tấn công, ý chí quân sĩ sẽ tụt giảm, dù thế nào đều có lợi cho ta”.

Rất nhanh sau đó, hai bên đã đạt được giao kèo, vô số khinh khí cầu Hoa Hạ vượt biển, đáp xuống thủ đô Phù Tang, chở hai ngàn mỹ nữ và một trăm vạn lượng vàng đi.

Hai nước vốn là kẻ địch không đội trời chung, nay vì lợi ích mỗi bên mà bắt tay.

Sự hợp tác ảnh hưởng đến bước đi của thế giới được người đời sau gọi là “Hiệp ước thảm hại”.


Cuối cùng, vô số chiến hạm dưới sự giám sát chặt chẽ của khinh khí cầu, bắt đầu tiến về phương tây, người Phù Tang không hề hay biết, Hoa Hạ lại cho chúng vào tròng lần nữa…
Kế hoạch ban đầu của Phù Tang là chia tất cả quân đội làm hai, lần lượt tấn công Đại Bất Liệt Điên và Bồ Đào Nha, ép hạm đội hai nước quay về cứu viện, chia cắt hợp tác liên quân, nhưng hạm đội Hoa Hạ lại chia đại quân Phù Tang làm năm, đưa đến các nước khác nhau, dẫn đến mỗi nước đều bị tấn công, nhưng không hề chí mạng, khi Bổn Trác Danh nhận ra điều này thì đã muộn.

Những người Hoa Ha trượng nghĩa không thể bỏ rơi “đối tác” của mình, thế nên mỗi tướng lĩnh phụ trách quân đội Phù Tang đều được nhận một phần quà của Hoa Hạ, lần lượt là sách sinh tồn như “Luận về chiến tranh lâu dài”, “Bản chất chiến tranh du kích”, “Bí kíp sinh tồn nơi hoang dã”.

Phù Tang, phương đông.

Chiến tranh trên nước Phù Tang ngày càng trở nên gay gắt, gần một nửa lãnh thổ Phù Tang đã bị chiếm đóng, thương vong vô số, nhưng những người Phù Tang vẫn ngoan cường tiến hành các cuộc tập kích và phản công hàng đêm, khiến tinh thần của liên quân sa sút.

Tổng bộ liên quân.

“Thân vương Tô Đan, đã hai tháng trôi qua, quân đội thương vong quá nửa, tiếp tục đánh không phải là cách”.

“Đúng thế, đám người Phù Tang lì lợm thật, hay chúng ta cầu cứu đất nước?”

Tô Đan: “Một trăm năm mươi vạn liên quân, trong vòng hai tháng, lại không hạ bệ nổi Phù Tang nhỏ bé, đất nước sẽ đánh giá chúng ta thế nào? Đáng lẽ nên làm theo lời Ba Đốn từ đầu”.

“Thần vương Tô Đan, việc này không liên quan đến chính sách của chúng ta, nếu không hạ bệ được Phù Tang mà trực tiếp tấn công Hoa Hạ, chút quân ít ỏi, nắm nổi mấy phần thắng? Vì thế, chuyện quan trọng nhất hiện giờ là cấp tốc xin cứu viện, nhanh chóng hạ bệ Phù Tang".

“Đúng thế…”
Tô Đan thở dài: “Được rồi, ta sẽ viết thư cho nữ vương, thỉnh cầu sáu nước phái viện trợ tới…”
Thành Thiên Khải, Hoa Hạ.

Trong ngự hoa viên, Lãnh Thiên Minh dùng ánh mắt hiền từ của người cha quan sát Lãnh Tinh Thần tập đi.

“Ai…đúng đúng, không hổ là con trai lão vương gia…ha ha”.

Đúng lúc này, Quản Cùng bước tới, vừa hay nghe thấy câu này của Lãnh Thiên Minh, không khỏi thắc mắc, lão vương gia? Ai cha…không lẽ hoàng thượng bị lão Vương nhà bên đội mũ xanh, không ngờ…
“Quản Cùng, sao ngươi lại ở đây?”
“Hoàng thượng, thần có chuyện cần thương lượng với ngài”.

Lãnh Thiên Minh thần thần bí bí nhìn Quản Cùng, mỉm cười: “Đây là lần đầu ngươi tìm ta bàn việc, nói đi, chuyện gì?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.