“Phịch” một tiếng.
“Quản đại lão gia, Câu lạc bộ Vạn Quốc trước giờ an phận giữ mình, chưa từng làm chuyện phạm pháp”.
“Gọi ông chủ các người ra đây”.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên gầy nhẳng chạy ra.
Advertisement
“Thảo dân bái kiến Quản đại nhân, không biết Quản đại nhân đến đây có công vụ gì?”
“Công vụ thì không có, nhưng có hoàng mệnh”.
“Hoàng…hoàng mệnh, Quản đại nhân, ngài đừng dọa ta”.
Quản Cùng nói một cách đĩnh đạc: “Hôm nay ta phụng mệnh hoàng thượng đến tìm nữ nhân, vậy nên tất cả chi phí do hoàng thượng chi trả, hiểu chưa?”
Ông chủ kia trợn mắt nhìn nhóm người Quản Cùng.
“Sao? Ngươi không tin?”
“Không không…ta tin, ta tin, Quản đại nhân mời vào…”
Nhóm người nhanh chóng bước vào Câu lạc bộ Vạn Quốc, cảnh tượng trong này với một xử nam mà nói, có thể gọi là chí mạng, các mỹ nữ với vẻ đẹp dị tộc và tư thái phong phú, khiến người ta nhìn chỉ muốn chìm đắm trong thế giới hoan lạc…
Quản Cùng căng thẳng nói: “Ông chủ, ta…ta nên chọn thế nào?”
Ông chủ không dám lơ là, nãy giờ vẫn luôn theo sát Quản Cùng.
“Quản đại nhân, ngài nhìn số hiệu trên người các mỹ nữ đó, ưng ý ai thì ghi nhớ là được, chúng ta sẽ đưa đến cho ngài”.
Quản Cùng gật đầu: “Ồ…hiểu rồi, lấy giấy bút ra đây”.
Ông chủ khó hiểu nói: “Quản đại nhân cần giấy bút làm gì?”
“Phí lời, nhiều số hiệu như thế, sao ta nhớ hết nổi”.
“À…”
Cảnh tượng khiến tất cả nam nhân tại Câu lạc bộ Vạn Quốc đã xuất hiện: Quản Cùng dẫn theo vài người, đi thăm thú một vòng đường phố, mấy người đi theo còn không ngừng hô hào.
“Nào nào, Quản đại nhân phụng chỉ tìm nữ nhân, ai xinh đẹp thì đưa ngài ấy trước…”
“Tránh ra…tránh ra, Quản đại nhân thay mặt hoàng thượng đến đây…”
Dọc đường gặp không ít đại thần triều đình.
“Ai chà, Quản đại nhân lợi hại thật, phụng chỉ tìm nữ nhân, lão phu lần đầu được nghe, lần đầu được thấy”.
“Quản đại nhân ngầu thật, ở Hoa Hạ, ngài là người đầu tiên dùng danh nghĩa hoàng thượng tìm nữ nhân đó”.
“Ghê gớm, trước sau e là không có ai dám làm thế này”.
Quản Cùng cũng mạnh dạn chào hỏi mọi người, sau khi dạo gần một vòng, hắn ta cuối cùng cũng dừng lại, nhìn tờ giấy trong tay, ngoắc ông chủ.
“Ông chủ, đã viết kín giấy rồi, lấy thêm tờ nữa”.
Ông chủ nhìn tờ giấy kia, toát mồ hôi lạnh, huynh đệ à, không muốn sống nữa hay sao.
Hoàng cung, thành Thiên Khải.