Lục địa phía tây gần với Hoa Hạ vẫn còn ở trong thời đại kỵ binh xưng vương.
Vì tranh đoạt thảo nguyên phì nhiêu, các quốc gia liên tục gây chiến, chiến tranh liên miên không dứt.
Trong đó, hai quốc gia khổng lồ nhất chính là đế quốc Khoa Nhĩ Mạn và vương quốc Hoa Lạt Tử Mô, trên cơ bản, hai quốc gia này đã chia cắt toàn bộ lục địa Tây Âu.
Đặc biệt là đế quốc Khoa Nhĩ Mạn, rốt cuộc bọn họ cũng rảnh tay, chuẩn bị đối phó với tộc Hồng Mao đã xâm phạm lãnh thổ phương bắc của họ.
Advertisement
Đại lục Tây Âu, tại phương bắc xa xôi, dù hiện tại là mùa hạ nhưng ở đây vẫn có tuyết rơi.
Một cậu bé có vẻ ngoài vô cùng tuấn tú đang vui đùa trên đồng cỏ mênh mông rộng lớn, không ngừng hô to: “Mẹ… mẹ… mẹ…”
Một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa cao quý vui vẻ nhìn cậu bé, sau đó giang tay ra…
“Khắc Đa, đến đây với mẹ…”
Người phụ nữ này chính là nữ vương tộc Hồng Mao, An Na Nhất Thế.
Còn cậu bé gần hai tuổi kia là vương tử Khắc Đa Nhất Thế.
“Mẹ, cha đang ở đâu? Không phải mẹ nói khi con trưởng thành, cha sẽ đến tìm chúng ta sao?”
“Khắc Đa, nhưng con còn chưa lớn mà, con phải ăn nhiều mới mau lớn, mới có thể bảo vệ tộc Hồng Mao của chúng ta, có biết không?”
Cậu bé khẽ gật đầu.
“Con biết rồi, con sẽ cố ăn thật nhiều, sau này trở thành một quốc vương vĩ đại”.
“Ừm… Khắc Đa giỏi quá…”
Lúc này, một người đàn ông trung niên bước tới.
“Nữ vương bệ hạ, căn cứ theo tình báo mới nhất, trận chiến của đế quốc Khoa Nhĩ Mạn đã chấm dứt.
Có lẽ bọn họ sẽ ra tay đối phó với chúng ta, dù sao chúng ta cũng đã xâm lấn lãnh thổ của bọn họ.
Với tính tình của đại hãn Hỗ Đặc Mạc Nhĩ thì chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ”.
“Thúc thúc, chúng ta có phần thắng hay không?”
Công tước Diệp Luật Khâm sững sờ, từ khi nữ vương đăng cơ cho đến nay, người rất ít khi gọi ông ta là thúc thúc.
Nhưng từ khi có con, nữ vương dường như đã thay đổi thành một người khác, không còn tràn đầy lệ khí như trước.
“Nữ vương bệ hạ, nói thật thì phần thắng của chúng ta rất thấp.
Vùng đất này quá mức lạnh giá, cây nông nghiệp gần như không sinh tồn được, dân chúng chỉ có thể dựa vào việc săn bắt và câu cá để kiếm sống.
Cho đến hiện tại, nhân số của chúng ta còn chưa đến 400 vạn, số lượng binh lính cũng không quá 50 vạn.
Trong khi chỉ riêng kỵ binh của đế quốc Khoa Nhĩ Mạn đã vượt qua 20 vạn, khó…”
“Nếu chiến bại, chúng ta còn có thể đi đâu?”
“Việc này… đã không còn đường lui nữa rồi! Trừ phi tiếp tục đi về phía bắc.
Thế nhưng nơi đó vô cùng rét lạnh, không thể nào sinh tồn được…”
An Na Nhất Thế quay đầu nhìn Khắc Đa: “Thúc thúc, tộc Hồng Mao đi đến ngày hôm nay đều là trách nhiệm của ta, hiện tại, ta cũng không có yêu cầu xa vời, chỉ mong thế hệ sau của tộc ta có một tương lai tươi đẹp”.
Công tước Diệp Luật Khâm đau lòng nhìn cháu gái mình.
“Nữ vương bệ hạ, ngài cứ yên tâm, dù đánh không thắng thì đế quốc Khoa Nhĩ Mạn có muốn đánh bại chúng ta cũng không dễ, ta… ta… thúc thúc muốn nói với con, nếu quả thật không chống lại được, dù liều cái mạng già này, ta cũng sẽ không để con và vương tử xảy ra chuyện”.
Hoa Hạ, thành Thiên Khải, cạnh bờ Minh Hà.
Đa Đoạt cùng vài tên tham tướng đang tụ tập trong một quán rượu lớn cạnh bờ sông, thỏa thích uống.