Công chúa gật đầu, cười nói: “Được…”
Viện khoa học, thành Thiên Khải.
Advertisement
Tuyến đường sắt hình vòng cung mới đã được chế tạo thành công, đang tiến hành thử nghiệm chạy xe, kèm theo đó là những âm thanh và sự rung động cực lớn, đoàn tàu bắt đầu lăn bánh, càng ngày càng nhanh.
“Thực sự thành công rồi…”
“Quá tốt rồi…”
Những người làm ở trong viện khoa học đều vui mừng hoan hô.
Thiết kế theo hình chữ U ban đầu đã qua nhiều lần thử nghiệm nhưng không đạt được hiệu quả, khiến rất nhiều người nản lòng.
Nhưng đường sắt sau khi được thay thế đã thành công ngay trong lần đầu thử nghiệm, thực hiện được việc lăn bánh bình thường của tàu hoả, sao có thể không vui được chứ.
Rất nhanh, tất cả mọi người vây quanh Lý Tấn Hỉ, nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng bèn bế hắn tung lên.
“Lý Tấn Hỉ…”
“Lý Tấn Hỉ...”
Người người vui mừng, hô vang tên của Lý Tấn Hỉ, còn Lý Tấn Hỉ cũng không kìm được nước mắt.
Đời người có điều gì sánh được với sự kích động khi được người khác công nhận chứ!
Đến lúc này, việc xây dựng tuyến đường sắt đã đi đúng hướng.
Hoàng cung, thành Thiên Khải.
Lãnh Thiên Minh đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngọn núi phía xa.
Hôm nay là ngày tổ chức gia yến.
Huynh đệ, tỷ muội của hắn đã tới đây mấy ngày, đến lúc nên gặp mặt bọn họ rồi.
Thực ra, nội tâm của Lãnh Thiên Minh vô cũng phức tạp.
Mặc dù những người thân này của mình không có quá nhiều tình cảm hay hận thù gì, nhưng dù sao bọn họ cũng là người thân của hắn ở thế giới này.
Buổi chiều ở hoàng cung Thiên Khải trông vô cùng trang nghiêm, tráng lệ, từng hàng binh sĩ Hắc Kỳ quân mặc áo giáp vàng đen, tay cầm kiếm dài đứng ngay ngắn ở hai bên lối đi, trông vào như những pho tượng.
Mười mấy chiếc khí cầu đang đi tuần tra xung quanh hoàng cung, từng đợt cấm quân liên tiếp ra vào, bên trên bức tường cao còn có rất nhiều Hắc Kỳ quân tay cầm súng, ngắm nhìn phía xa, giống như chỉ cần một chú chim bay qua cũng có thể bị bắn chết bất cứ lúc nào.
Người đến thành Thiên Khải lần đầu chỉ có một cảm giác chính là cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé, còn nơi đây mới thuộc về vương giả thực sự.
Mọi người lập tức được đưa vào trong một toà đại điện.
Nhớ năm đó, bữa gia yến của Lãnh Liệt Vương cũng có mặt tất cả, nhiều năm trôi qua lại được tụ hội một lần, nhưng trong lòng lại dấy lên những cảm xúc khác biệt.
“Hoàng hậu nương nương giá đáo…”