Đa Đoạt rất nhanh đã đến trước đại điện, hôm nay bầu không khí trên điện cũng đặc biệt kỳ lạ, sau khi nhìn thấy Đa Đoạt, chẳng có ai tươi cười với ông ta cả, ngược lại, mặt mày ai nấy đều nghiêm túc.
“Chết bầm, bầu không khí quái quỷ gì thế này?”
Đa Đoạt cũng phát hiện ra vấn đề ngay lập tức, sau đó ông ta đi tới chỗ Tân Cửu, lúc này Tân Cửu đang nhìn ông ta cười tít mắt.
Đa Đoạt hỏi nhỏ: “Tân Cửu, con mẹ nó, ông không có nói với người khác đấy chứ?”
Advertisement
Tân Cửu vẫn cười.
“Không không… ta chẳng nói với người khác…”
Lúc này Đa Đoạt mới thở phào một hơi, ai ngờ Tân Cửu nói tiếp.
“Ta nói với mọi người…”
“Đồ chết tiệt nhà ông…”
Đa Đoạt túm lấy Tân Cửu, mọi người chung quanh lập tức vây lại chung quanh.
“Haiiizzz… Đa đại nhân, đừng kích động …”
“Đa đại nhân, đây là chuyện vui mà, ông cũng coi như là… được cho không đứa nhỏ, chúc mừng chúc mừng…”
“Phải phải… chúc mừng Đa đại nhân…”
“Đa đại nhân thật là trâu bò…”
Đa Đoạt cảm thấy mặt mình tái mét rồi, nhưng lại không biết phải làm sao, chỉ có thể quắc mắt lên với Tân Cửu.
Còn Tân Cửu thì cười ngây ngô: “Ông coi ông kìa, kích động làm gì chứ, chẳng phải ta chỉ muốn tốt cho ông sao?”
Đúng lúc đó, Hoàng thượng đến…
Sau khi mọi người quỳ bái xong, Lãnh Thiên Minh ngồi trên hoàng vị, cũng không lên tiếng, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm xuống phía dưới, hắn đang nhìn gì đó.
Đồng thời, ánh mắt hắn cũng hướng về Đa Đoạt, vì hắn cũng biết…
Lúc Lãnh Thiên Minh biết tin thì nó đã bung bét hết cả rồi, Đa Đoạt, ông được lắm, mẹ nó chứ ta quá lắm vớ được công chúa thôi, còn ông khoèo thẳng nữ vương luôn, ta không phục!
Đa Đoạt rõ ràng cũng cảm nhận được ánh mắt của Hoàng thượng, sau một lúc bắt đầu nhịn không nổi nữa, quỳ sụp xuống đất.
“Hoàng thượng, thần đáng chết…”
“Hửm, Đa tướng quân làm sao thế?”
“Thần… thần thật sự không biết”.
“Rốt cuộc ông đang nói cái gì vậy?”
“Là… đứa bé, con của thần… thần cũng mới biết hôm qua đây thôi, đứa bé…”
Lãnh Thiên Minh vờ vịt nói: “Ừm, vậy thì phải chúc mừng Đa tướng quân, ta nghe Tân đại nhân nói, ông muốn đá chết đứa nhỏ, vậy đứa bé này, rốt cuộc là ông cần hay không cần?”
“Thần… thần… thần cần…”
Lãnh Thiên Minh đột nhiên đứng dậy, đá một cước vào kệ hoa bên cạnh khiến nó ngã rầm xuống đất.
“Choang… Rầm rầm…”, âm thanh chát chúa vang lên.