“Mọi người đều nghe rồi chứ? Chính đế quốc Khoa Nhĩ Mạn muốn giết vợ con mọi người, vậy nên, nếu không cướp lại đất đai, tiền tài, trâu ngựa, nữ nhân của chúng thì chúng ta không phải nam nhân!”
Tất cả im lặng, chuyện này liên quan quái gì đến họ?
Đa Đoạt đứng dậy.
Advertisement
“Hoàng thượng, thần nguyện ý dẫn binh xuất chinh Khoa Nhĩ Mạn, vì Hoa Hạ…vì…”
Trong lúc Đa Đoạt không biết phải nói thế nào, Tân Cửu bất ngờ tiếp lời: “Đúng, vì Hoa Hạ, vì vợ của chúng ta”.
Đa Đoạt quay sang nhìn Tân Cửu, không có một chút cảm kích, chỉ muốn đá chết ông ta.
Lãnh Thiên Minh: “Được, trẫm phong Đa tướng quân làm Đại nguyên soái tây chinh, dẫn trăm vạn binh mã tiến công Khoa Nhĩ Mạn, vũ khí và trang bị tự chọn, đại quân tập hợp xong lập tức xuất phát”.
Đa Đoạt: “Hoàng thượng…nhưng…xử lý tộc Hồng Mao như thế nào?”
“Tộc Hồng Mao? Tùy ngươi, chỉ cần họ chịu quy phục, Hoa Hạ không thiếu chứng nhận công dân hạng ba”.
Đa Đoạt cảm kích nhìn Lãnh Thiên Minh, thực ra khi nãy hoàng thượng hỏi hắn ta có muốn con trai không, tức là đã quyết định cứu tộc Hồng Mao, hoàng thượng hao tâm tổn sức diễn vở kịch đó vì mình…
Lúc này Lãnh Thiên Minh vui muốn nở hoa, đây chính là trời giúp ta, ha ha, trong lúc chưa tìm được lí do, ông trời liền tặng cho, trên đời này làm gì còn chuyện gì khiến người ta căm phẫn hơn phụ nữ trẻ con bị hà hiếp.
Rất nhanh, cả Hoa Hạ đều biết vợ con Đa tướng quân bị vũ nhục, mấy trăm vạn đại quân Hoa Hạ nộ khí xung thiên, nhiệt huyết bừng bừng chủ động tham chiến, tiến chinh Tây Âu, báo thù cho Đa đại nhân.
“Nghe nói, nữ nhân của Đa tướng quân bị kẻ khác chà đạp, hình như còn có rất nhiều nam nhân…”
“Aiz, các ngươi không biết đó thôi…hoàng thượng lần đầu đại nộ giữa triều đường, nói rằng dám động đến vợ con Đại nguyên soái chúng ta, tuyệt không thể để yên, nếu không san bằng cả Khoa Nhĩ Mạn, đại quân Hoa Hạ không xứng làm đàn ông, dù là làm quân vương hay bằng hữu, hoàng thượng quả là quá trượng nghĩa”.
“Ôi trời, đám Khoa Nhĩ Mạn thật đáng chết, dám động đến nữ nhân của Đa tướng quân, lão tử đánh chết chúng…”
“Đa tướng quân có ân với ta, vợ ngài ấy chính là vợ của chúng ta, lần này, không hủy diệt Khoa Nhĩ Mạn thì chúng ta không đáng làm nam nhân”.
Nghe đủ loại tin tức, ngôn luận như vậy khắp nơi, Đa Đoạt ngày càng muốn giết người, kẻ nào dám tung tin đồn vớ vẩn? Tân Cửu? Chắc chắn là ông ta…chắc chắn là tên khốn đó…sớm muộn hắn ta cũng cho Tân Cửu biết tay…
Đại quân Hoa Hạ hùng hậu tiến về phương bắc, Đa Đoạt ngồi trên chiếc Tinh thần số một, chỉ huy toàn quân, đội quân biên giới phía bắc đã nhận được tin tập kết, theo kế hoạch, hắn ta sẽ dẫn quân đến cứu tộc Hồng Mao trước, đợi đại quân theo sau đuổi tới liền phát động xâm lược…à không, phát động chiến tranh báo thù Khoa Nhĩ Mạn.
Người buồn nhất trong trận chiến này không ai khác ngoài Trình Khai Sơn, hải quân của hắn ta không có đất dụng võ, mà khinh khí cầu thì bị điều đi hơn nửa.
Trên trời, vô số khinh khí cầu dày đặc cùng với hai chiếc Tinh thần số một và bốn trăm tàu bay hiên ngang tiến về biên giới phía bắc, khí thế hùng mạnh khiến người ta không rét mà run, tất cả binh sĩ đều nộ khí xung thiên, chỉ có Đa Đoạt đang…chơi với con.
“Nào, Khắc Đa, làm theo ta, như này…sau đó có thể nói được rồi, uông uông, giống không nào…?”
Trông bộ dạng của Đa Đoạt, Khắc Đa thích thú bật cười khanh khách…
Đa Đoạt chỉ vào người phiên dịch bên cạnh: “Không được, từ giờ trở đi ngươi dạy con trai ta nói tiếng Trung Nguyên, nếu không dạy được ta sẽ treo ngươi lên rồi ném xuống, biết chưa?”
“Biết…biết rồi ạ”.
“Nào, Khắc Đa, cho ba ba ôm một cái…”
Biên giới phía bắc đại lục Tây Âu.