“Nguyên soái Đa Đoạt, xin hỏi quý quốc vì sao vô duyên vô cớ tấn công chúng ta?”
“Ta tấn công các ngươi lúc nào?”
“Mấy ngày trước, ngay tại thành La Sát…”
Advertisement
Đa Đoạt như bừng tỉnh: “Ngươi nói đám lưu manh đó?”
“Lưu manh? Đa tướng quân là ý gì?”
“Không ý gì, ta chỉ muốn hỏi, nếu người khác muốn giết vợ ngươi, con ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”
“Đương nhiên là liều mạng với chúng”.
“Chính là vậy đó, đám lưu manh tấn công thành La Sát, muốn giết vợ và con ta, ta không đánh chúng thì đánh ai? Chúng là lũ hạ lưu, vô sỉ, không biết xấu hổ…”
Khóe miệng Hách Đạt co giật, đây là lần đầu hắn ta thấy có người mặt dày vô sỉ như vậy.
“Nguyên soái Đa Đoạt, ta không hiểu ý ngài, không lẽ vợ và con ngài đều ở trong thành trì này?”
“Đúng thế”.
“Sao có thể? Ngài là người Trung Nguyên, trong thành này không hề có người Trung Nguyên nào”.
“Ai bảo là người Trung Nguyên, vợ ta nhất định phải là người Trung Nguyên ư? Ngươi tin hay không, sau này ta sẽ nạp thêm mấy nữ nhân Khoa Nhĩ Mạn làm thiếp, mỗi ngày hầu hạ rửa chân chùi mông”.
“Ngài…được, nguyên soái Đa Đoạt, cứ coi lời là thật, vậy hiện giờ phu nhân và con ngài chắc không vấn đề gì rồi chứ? Hai nước ta cũng không cần giao chiến nữa, đại hãn đã nói, chỉ cần mọi người chịu rút quân khỏi lãnh thổ Khoa Nhĩ Mạn, đồng thời bồi thường thích đáng, chuyện này sẽ không truy cứu”.
“Ai da…Hách Đạt đại nhân phải không? Ngươi nói thật chứ?”
Hách Đạt mỉm cười: “Đương nhiên là thật”.
“Vậy quá đa tạ, vợ ta nói rồi, chỉ cần chặt đầu tên lưu manh cầm đầu ức hiếp nàng ấy, chúng ta liền rút quân, bồi thường”.
“Tên lưu manh cầm đầu? Không biết kẻ nào có mắt không thấy Thái Sơn đắc tội với phu nhân, chúng ta nhất định sẽ xử lý”.
“Hình như là…Hỗ Đặc Mạc Nhĩ, dù sao cũng là tên chó chết”.
Sắc mặt Hách Đạt sa sầm.
“Nguyên soái Đa Đoạt…ngài có biết đây là nơi nào, dám bất kính với đại hãn như vậy, ngài có biết đại hãn là sứ giả thần thánh trên trời?”
“Ha ha ha…”
Đa Đoạt bật cười: “Đại hãn các ngươi có phải sứ giả thần thánh hay không ta không biết, nhưng rất xin lỗi, ta, là, sứ giả của ma quỷ, chuyên diệt mấy tên khốn trên trời”.
“To gan, những kẻ phương đông các ngươi, ức hiếp người quá đáng, đại hãn chúng ta hảo tâm giảng hòa, các ngươi lại làm khó đủ đường, giờ ta sẽ về bẩm với đại hãn, lập tức phát binh, để đại quân dẫm bẹp đại doanh các ngươi”.
“Ể…tức giận rồi? Đừng, ta còn một tin tốt muốn nói cho ngươi”.
“Ngươi…ngươi còn gì muốn nói?”
Đôi mắt Đa Đoạt đột nhiên tràn ngập sát khí.
“Ta có một thói quen, đó là chuyên tiễn những tên tín đồ về trời gặp thần của chúng…”
Hách Đạt giật thót.
“Ngươi…vô sỉ, hai nước giao chiến trước giờ không động đến sứ giả, lễ tắc hiển nhiên như vậy, người Trung Nguyên không hiểu ư?”
“Không hiểu, nhưng ta thích…người đâu, đưa Hách Đạt gì đó ra ngoài, chém đầu, đem thủ cấp tặng cho phía đối diện”.