“Haizzz… sao có thể làm được… Hoa Hạ chúng ta trước giờ không đi gây chuyện với ai, trừ khi người khác chọc vào chúng ta, Hoa Lạt Tử Mô lại không chọc gì ngươi, tại sao ngươi lại đánh người ta?”
“Tướng quân… ta hơi không hiểu lắm…”
“Hê hê… thành trì to lớn này không có cái nào là không dễ ăn, muốn cố chấp đánh thì chắc chắn sẽ chịu tổn thất cực kỳ nặng nề, đây không phải là phong cách của Hắc Kỳ quân ta, thế nên chúng ta phải học cách tóm lấy cơ hội”.
Advertisement
“Tóm lấy cơ hội? Tướng quân, là thế nào?”
“Ha ha ha…”
Đa Đoạt bật cười nói: “Lý Thành, phong cách của Hắc Kỳ quân của chúng ta là gì?”
Lý Thành suy nghĩ hồi lâu vẫn khó xử nói: “Không… Vứt thể diện đi…”
“Mẹ kiếp, từ khi nào mà vứt mặt mũi đi thế, đó gọi là mượn lực đánh lực, hiểu chưa?”
Lý Thành bừng tỉnh.
“Tướng quân, ta hiểu rồi, chiêu này của ngài đúng là xuất sắc, phải vứt thể diện đi”.
“Ha ha ha…”
Hai người bật cười thành tiếng, những người bên cạnh thì lại ngơ ngác, rốt cuộc hai tên thần kinh này đang nói gì thế?
Người dân tộc La Sát đã phân tán quay về đất tổ dưới sự dẫn dắt của Hắc Kỳ quân, Hoa Hạ là quê hương của họ, chọn hai thành trì ép sát tộc Bổng Chùy.
Vị trí của mấy thành trì này đều đã được lên kế hoạch chi tiết, xung quanh đều là nơi ở của Hắc Kỳ quân, chỉ cần ngươi thành thật thì mọi người sẽ không làm gì, nhưng nếu có dã tâm khác thì cũng có thể khiến ngươi lập tức mất mạng.
Thật ra với họ, có thể quay về lại quê hương, có cơm ăn, có công việc, có thu nhập, cảm thấy biết ơn còn không kịp nữa là.
Chỉ thoáng chốc, rất nhiều người La Sát quay về đất tổ cũng đồng loạt đăng ký gia nhập vào đội tu sửa, xây dựng đường sắt.
“Haizz… ngươi nghe nói chưa? Tộc Bổng Chùy bên cạnh thế mà lại muốn vượt mặt chúng ta”.
“Tộc Bổng Chùy đó à? Nằm mơ đi, chắc chắn đoạn đường sắt này của chúng ta sẽ hoàn thành sớm hơn”.
“Ngươi không biết rồi, phụ nữ tộc Bổng Chùy đó vứt hết thể diện chỉ vì muốn gả cho một tên công dân hạng nhất, thấy mấy người mặc váy kia không? Nếu vén lên, bên trong chẳng có gì cả, ngày nào cũng chỉ biết đi khắp nơi quyến rũ công dân hạng nhất”.
“Ta biết mấy ngày trước có ba người phụ nữ của tộc Bổng Chùy thi nhau vén váy chỉ vì muốn gả cho một tên lưu mạnh công dân hạng nhất, suýt nữa khiến ông đây chết mất, may mà Hắc Kỳ quân đến kịp, cho mỗi người hai mươi roi vì tội dâm ô công dân hạng nhất”.
“Ôi trời… đừng nói nữa, nghe nói mấy ngày nay sẽ có không ít tên lưu manh công dân hạng nhất đến chỗ chúng ta chọn vợ, ta phải nhanh chóng bảo con gái ta chuẩn bị mới được, con gái ta đẹp như hoa chắc chắn sẽ được chọn”.
“Ngưỡng mộ quá… Con gái ta… còn mập hơn cả ta, có lẽ không có cơ hội rồi…”
Giờ đây, đối với người dân nhiều quốc gia của nhiều nước đã di cư đến Hoa Hạ, chẳng hạn như tộc Bổng Chùy, tộc La Sát và tộc Ba Nhĩ Đồ, hạnh phúc lớn nhất là gì? Đó là gả cho công dân hạng nhất.
Công dân hạng ba một khi gả cho công dân hạng nhất thì sẽ được cất nhắc lên công dân hạng hai, phúc lợi, đãi ngộ thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Không ít các thiếu nữ công dân hạng ba cũng hao tổn tâm tư để gả cho công dân hạng nhất, còn nhiều nơi đặc biệt mở các lớp huấn luyện, giảng dạy mười thức công năng thần kỳ để mua vui cho công dân hạng nhất, mỗi cái đều có động tác độ khó cao.