Lãnh Liệt Vương nhìn bản đồ, đột nhiên ánh mắt trở nên lạnh lẽo, đấm mạnh xuống mặt bàn, Lãnh Liệt Vương rất ít khi tức giận nên mọi người đều cả kinh.
Lãnh Liệt Vương ngẩng đầu lên nhìn mọi người nói: “Nếu như Hồ Lang mượn đường tộc Hồng Mao hoặc Đại Lương, vậy các khanh có thể biết được không?”
Mọi người nghe xong đều trợn mắt há mồm…
Hai ngày sau, năm ngàn quân kỵ binh Hắc Kỳ đã đến Ngọc Lưu Cốc, đây là đường đi bắt buộc phải đi qua giữa hai thành Kim An và Sùng An, nếu như thành Sùng An đã bị sụp đổ, đại quân Hồ Lang muốn tiếp tục tấn công thì nhất định sẽ phải đi qua nơi này, quân Hắc Kỳ đang tu sửa lại nơi này trong thời gian ngắn.
Lãnh Thiên Minh nhìn về phía thành Sùng An, trong lòng cực kỳ lo lắng, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với chiến tranh chân chính, bất cứ quyết định nào cũng đều liên quan đến sự sống chết của hàng vạn người.
Trình Khai Sơn đứng bên cạnh hỏi: “Thất hoàng tử, nghỉ ngơi hồi phục xong có tiếp tục đi tiếp không?”
Lãnh Thiên Minh quay đầu lại nhìn Trình Khai Sơn: “Ta không biết”.
Trình Khai Sơn lại thở dài một hơi đáp: “Nếu như tiếp tục tiến lên, dựa vào tốc độ này thì sáng sớm ngày mốt là có thể đến được thành Sùng An”.
Trình Khai Sơn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Nhưng với kinh nghiệm suy đoán của mạt tướng, Sùng An có lẽ đã thất thủ rồi…”
“Nơi đó vẫn còn 15 vạn sinh mạng nữa?”
Lãnh Thiên Minh lẩm bẩm một câu, liền nói: “Tiếp tục đi tiếp, huynh phái người truyền thư cho Mạc Nhị Cẩu, bảo đại quân mai phục ở Ngọc Lưu Cốc, nếu như chúng ta gặp phải đại quân Hồ Lang trên đường đi thì chứng minh Sùng An đã thất thủ, lập tức rút lui, nếu như không gặp thì chứng tỏ Sùng An có lẽ đang trong tình trạng tộc Hồ Lang sau khi cướp đoạt xong đã rời đi, vậy chúng ta cũng có thể vào thành cứu viện nạn dân”.
Lãnh Thiên Minh biết Hồ Lang là một dân tộc vì sinh tồn mà bất chấp thủ đoạn, trước đây bọn chúng mặc kệ là chiến tranh với Bắc Lương hay là Đại Lương, chỉ cần là thành trì bị chiếm lĩnh thì đều bị cướp sạch không có ngoại lệ.
Cứ như vậy đại quân tiếp tục tiến lên, tảng sáng ngày thứ hai, mặt trời đang dần lên cao, thành Sùng An từ từ hiện ra trước mắt, không có quân đội, xem ra đã đánh xong rồi.
Lãnh Thiên Minh vừa dẫn người tiến vào vừa nghĩ, đại quân năm vạn của Hồ Lang vượt ngàn dặm xa xôi từ chiến trường chính chạy tới đây chỉ để cướp chút đồ ăn vặt này sao? Một tiểu thành vắng vẻ hẻo lánh như Sùng An thì có được bao nhiêu lương thực, thực sự là không thể hiểu nổi.
Đột nhiên một con chiến mã chạy đến từ phía trước, là trinh sát báo tin về, người lính trinh sát này trực tiếp cưỡi ngựa, chạy đến gần Lãnh Thiên Minh rồi quỳ xuống, vừa quỳ xuống liền òa lên khóc.
“Sao vậy? Khóc cái gì, đại quân Hồ Lang đi đâu rồi? Cư dân trong thành tử thương thế nào?”, Trình Khai Sơn bên cạnh hỏi.
Trinh sát ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, khóc nói: “Thất hoàng tử, thành Sùng An mất rồi”.
“Mất rồi? Vậy là ý gì, không phải thành Sùng An ở ngay trước mặt sao?”
“Tiểu nhân vừa nãy đã vào trong thành kiểm tra rồi, thi thể trong thành Sùng An chất đống khắp nơi, không một ai còn sống”, trinh sát trả lời.
Lãnh Thiên Minh căng thẳng thần kinh, cảm giác sau ót nặng trĩu.
“Không một ai may mắn thoát chết? Tàn sát toàn bộ dân trong thành?”
Phải biết rằng tộc Hồ Lang mặc dù hung tàn, nhưng mục đích chỉ là vì lương thực và kim ngân, chuyện tàn sát quân đội đầu hàng là việc thường xuyên xảy ra, nhưng giết chết toàn thành thế này thì đúng là lần đầu tiên, Lãnh Thiên Minh đột nhiên có một dự cảm rất không tốt.
Trong thành Sùng An, Lãnh Thiên Minh chỉ vào trong đứng một lát đã không thể chịu được phải chạy ra, các loại tay chân bị chặt đứt, thậm chí còn có người già và trẻ nhỏ, Lãnh Thiên Minh cảm nhận được nỗi đau đớn trong lòng, không phải chỉ là cảm giác mà là thật sự đau đớn.