Hốt Giác ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đại Hãn rồi lại nhìn người nọ.
“Ngài có từng nghĩ đến Hoa Lạt Tử Mô không? Nếu như trận chiến bị đẩy vào cục diện bế tắc, Hoa Lạt Tử Mô sẽ làm gì?”
“Chẳng phải sứ thần đến Hoa Lạt Tử Mô đã gửi thư phản hồi sao, Hoa Lạt Tử Mô đã đồng ý chung sống hòa bình với chúng ta”.
Advertisement
“Ha ha ha…”
Hốt Giác bật cười ha hả.
“Buồn cười, đúng là buồn cười, các ngươi là con nít ba tuổi à? Sở dĩ Hoa Lạt Tử Mô đồng ý hòa bình là vì bọn họ còn chưa nắm rõ tình huống.
Nếu hiện tại, bọn họ biết được người Trung Nguyên đã chiếm được A La Mộc Đồ, hơn nữa còn chuẩn bị tấn công vương thành, các ngươi nghĩ Hoa Lạt Tử Mô sẽ làm gì? Nếu là các ngươi, các ngươi sẽ làm gì?”
“Việc này…”
Người nọ lập tức á khẩu, đúng vậy, nếu là bọn họ, Khoa Nhĩ Mạn chắc chắn sẽ không từ bỏ cơ hội thảo phạt Hoa Lạt Tử Mô.
Hỗ Đặc Mạc Nhĩ cũng nhận ra vấn đề, sắc mặt ông ta càng trở nên khó coi.
Hốt Giác tiếp tục nói: “Đại Hãn, hiện tại hai thành Đột Quyết Tư Thản và Khải La Can Đạt có tổng cộng 40 vạn nhân mã chiếm đóng, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là sẽ không có vấn đề, nhưng nếu như trận chiến giữa chúng ta và người Trung Nguyên không thể chấm dứt sớm, một khi hai toàn thành kia bị bao vây mà chúng ta không có cách nào hỗ trợ, vậy thì hậu quả khó mà lường được…”
“Ngươi cho rằng… Ma Kha Mạt sẽ xuất binh ư?”
“Thần không biết, nhưng chúng ta không đánh cược nổi…”
Đúng lúc này, một vị đại thần bước vào.
“Đại Hãn, không hay rồi, không hay rồi…”
“Có chuyện gì?”
“Hoa Lạt Tử Mô phản bội, bọn chúng đã tập kết gần 150 vạn nhân mã, lướt qua thảo nguyên Đột Quyết, hiện tại đã tiến đến dưới thành Đột Quyết Tư Thản”.
“Cái gì?”
Trong đại điện, tất cả mọi người rơi vào trầm mặc, bởi vì bọn họ hiểu điều đó mang ý nghĩa gì.
Khoa Nhĩ Mạn và Hoa Lạt Tử Mô là hai đế quốc hùng mạnh nhất trên thảo nguyên Tây Âu, mấy năm nay tuy liên tục xảy ra tranh chấp, nhưng chưa bao giờ chính thức khai chiến, bởi vì việc này sẽ mang đến ảnh hưởng rất lớn…
Nhưng bây giờ, bọn họ lại phát động chiến tranh ngay thời điểm phe mình tỏ ý cầu hòa, điều đó chứng tỏ Hoa Lạt Tử Mô đã nắm rõ tình hình, muốn nắm bắt cơ hội ngàn năm có một này.
Hốt Giác lần nữa hô to: “Đại Hãn, không còn thời gian nữa đâu, nếu không đánh cược một lần, e là Khoa Nhĩ Mạn của chúng ta… sẽ diệt vong…”
Sắc mặt mọi người tái nhợt, không còn ai đứng ra phản đối Hốt Giác…
Hỗ Đặc Mặc Nhĩ suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Được, vậy thì đánh cược một lần, ai bằng lòng ra khỏi thành quyết tử chiến cùng người Trung Nguyên?”
Trong đại điện không có ai lên tiếng.
“Lũ phế vật, ngày thường các ngươi tỏ ra lợi hại lắm mà, đến thời điểm sống chết, cả đám đều là phế vật”.
Hốt Giác lại lần nữa bước ra.
“Đại Hãn, tuy tuổi tác của ta đã cao, nhưng cũng là lão tướng cả đời rong ruổi trên sa trường.
Nếu Đại Hãn không chê, ta bằng lòng ra khỏi thành, quyết tử chiến cùng người Trung Nguyên”.