Hỗ Đặc Mạc Nhĩ lạnh lùng cười: “Trừ phi bọn họ cố tình đi sai hướng… Ha ha… vương thúc tốt của ta, ẩn nhẫn cả đời, đến khi ta cảm thấy cảm kích nhất thì ngươi lại phản bội ta, ha ha ha…”
“Đại Hãn… chúng ta phải làm sao bây giờ? Vương gia Hốt Giác sẽ phản bội thật sao…”
“Đại Hãn… Hiện tại không phải lúc đau khổ, ngài phải mau chóng đưa ra quyết định”.
Advertisement
“Đúng vậy, Đại Hãn…”
Đột nhiên, Hỗ Đặc Mạc Nhĩ gầm lên: “Quyết định… quyết định… lấy gì để quyết định? Cho đến hiện tại, ta cũng không biết vì sao lại như vậy, tất cả đều vì đám người… Trung Nguyên kia, không, là vì… người La Sát, là do ả đàn bà kia… Là ai? Rốt cuộc là ai đã đụng vào phụ nữ của người Trung Nguyên? Sao lại đi trêu chọc lũ điên đó làm gì…”
Hỗ Đặc Mạc Nhĩ điên cuồng gào thét, trong đại điện, mọi người lập tức yên tĩnh, không dám hó hé nửa câu.
Nhưng tất cả đều hiểu rõ, có lẽ chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, đế quốc cổ xưa này sẽ hoàn toàn diệt vong.
Nước Hoa hạ, bắc cảnh.
An Na nhịn không được rơi nước mắt khi có thể quay về đây, nơi này chính là quê hương của nàng ta, chỉ tiếc là hôm nay, tộc La Sát sẽ không còn là… tộc La Sát lúc trước.
Tâm trạng của nàng ta rất phức tạp, nhưng bất kể thế nào, đây đã là tất cả những gì mà nàng ta có thể làm cho tộc nhân của mình.
Một tòa cung điện dành riêng cho An Na đã được xây dựng trong thành La Sát, tuy không bằng Pháo Đài Đỏ lúc trước, nhưng so với mấy năm lưu lạc bên ngoài thì tòa thành này quả thật là một điều xa xỉ.
“Mẹ ơi… nơi này sẽ là nhà của chúng ta ư? Đẹp quá…”
“Ừm… Khắc Đa, sau này, nơi này chính là nhà của chúng ta”.
“Vậy còn ba ba thì sao? Ba ba cũng sẽ ở đây ư?”
“Việc này… Ba ba bận rộn nhiều việc, mỗi ngày đều phải bôn ba khắp nơi, nhưng nếu có thời gian, chắc chắn ba ba sẽ đến đây…”
Đúng lúc này, một tên thân vệ chạy vào.
“Báo…”
Bởi vì vũ khí đã bị tịch thu, quân đội cũng bị đánh tan, hiện tại, ngoại trừ thân vệ bảo vệ mẹ con An Na thì trong thành không còn bất kỳ một binh sĩ nào khác.
Thậm chí, lão cáo già Tân Cửu kia còn không thèm xây cổng thành.
“Chuyện gì?”
“Bên ngoài có một toán binh sĩ đến, nói là cấm quân của hoàng đế nước Hoa Hạ, muốn mời người ra ngoài tiếp chỉ”.
Cấm quân của hoàng đế? An Na không ngốc, vị hoàng đế kia mới là chúa tể thật sự của nước Hoa Hạ, bản thân nàng ta hiểu rõ điều đó, hơn nữa, nàng ta đã nhiều lần xâm chiếm thành Kim An, hai bên vốn là địch, hiện tại hắn cho người đến đây là có mục đích gì? Chẳng lẽ muốn báo thù? Hoặc là nhân cơ hội Đa Đoạt không có ở đây mà xử lý mẹ con họ? Nghĩ đến Khắc Đa, đột nhiên An Na cảm thấy sợ…
“Bọn họ có bao nhiêu người?”
“Năm ngàn người!”
“Ta… chúng ta còn có bao nhiêu người?”
“Thân vệ còn chưa bị tịch thu vũ khí chỉ có một ngàn người”.