Lãnh Thiên Minh hít sâu một hơi: “Trận chiến này sẽ có rất nhiều người phải bỏ mạng, bao gồm cả ta và mọi người, cách chúng ta gần nhất là Tuyết Lang quân, cho dù kịp đến cứu viện, ít nhất cần nửa tháng, cũng tức là, chúng ta bắt buộc phải chống cự được nửa tháng”.
“Mặc dù binh lực thành Kim An gấp đôi Sùng An và Tân Hoài, thế nhưng bọn họ chỉ chống cự được ba bốn ngày, hy vọng mọi người chuẩn bị sẵn tâm lý”.
Sáng hôm sau, toàn bộ cư dân thành Kim An đã chuẩn bị hành lý sẵn sàng lên đường, cả đêm hôm qua, binh sĩ đã đến từng nhà nhắc mọi người thu dọn đồ đạc quý giá và lương thực, tập trung tới bắc thành.
Lãnh Thiên Minh đứng trên cổng thành phía bắc, quan sát đoàn người đông nghịt trước mắt, theo danh sách Tân Cửu đưa cho hắn, ở đây có đến 30 vạn người, có lẽ họ cũng nhìn thấy hắn, tất cả đều dừng bước, ngước nhìn lên.
Lãnh Thiên Minh cất tiếng.
“Hỡi cư dân thành Kim An, ta tin rằng mọi người đã biết tình hình hiện giờ, không giấu mọi người, ngoài thành có đến hàng chục ngàn quân địch hung hãn đang chuẩn bị tấn công vào đây, vậy nên từ hôm nay, tất cả cư dân ở phía nam thành trì đều di chuyển tới phía bắc sinh sống, ta hy vọng mọi người yên tâm, ta và các tướng sĩ sẽ liều mạng bảo vệ thành, chỉ cần Hắc Kỳ quân vẫn ở đây, thì sẽ không để một kẻ địch nào bước vào trong thành”.
Dừng lại một chút, Lãnh Thiên Minh tiếp tục nói: “Nhưng nếu như nam thành bị phá cũng chứng minh rằng đơn vị thủ thành của ta đã toàn quân bị diệt, vậy mọi người lập tức rút lui từ cổng bắc, tiến về núi Tuyết Long lánh nạn, ta sẽ sắp xếp người phá hủy toàn bộ cổng thành và đường đi tới núi Tuyết Long, tranh thủ chút thời gian cho mọi người, đợi quân cứu viện tới.
Trong lúc sinh tử tồn vong này, hy vọng bách tính toàn thành đều có thể giúp đỡ lẫn nhau, cũng hy vọng tất cả binh lính đều hiểu đã đến lúc hi sinh vì nghĩa lớn, đền đáp tổ quốc rồi”.
“Máu ta chưa cạn, chiến ý chưa chết”, Lãnh Thiên Minh hô lớn.
“Máu ta chưa cạn, chiến ý chưa chết”.
Binh lính xung quanh cũng bắt đầu đồng thanh hô lớn, tiếp theo toàn bộ dân chúng trong thành càng lúc càng có nhiều tiếng hô hào…
…
Bắc Lương, Lãnh Liệt Vương năm thứ 21, biên giới phía Bắc sắp vào đông, năm mới của trung nguyên sắp tới gần.
Bắc Lương, thành Kim An.
Mấy ngày sau, kẻ địch cuối cùng đã đến…
Lãnh Thiên Minh đứng trên tường thành nhìn về phía xa, vừa nhìn đã thấy biển người vô biên đang líu nhíu tiến về phía thành Kim An.
Trình Phương Thạc bên cạnh nói: “Thất hoàng tử, bây giờ đã đủ để chắc chắn chúng tiến đến bằng thế gọng kìm từ thành Sùng An và thành Tân Hoài rồi, quả thực là tộc Hồng Mao hiện tại đã tập kết mười vạn quân địch bên ngoài thành Kim An ta, cộng thêm quân địch đóng giữ ở Sùng An và Tân Hoài, lần này binh lực mà tộc Hồng Mao xuất ra tuyệt đối không dưới 15 vạn quân, thậm chí còn nhiều hơn, chủ soái là một kẻ tên là Phi Nhĩ Đức”.
Lãnh Thiên Minh hít ngược một ngụm khí lạnh.
“Đúng là một vố lớn, xem ra việc xuyên không của mình đã hoàn toàn khiến lịch sử của thời đại này xảy ra thay đổi rồi, hoặc là nói từ lúc mình đến thời đại này thì đã thay đổi thời đại này, cho nên mới có nhiều điều không giống trong lịch sử như vậy”.
Kẻ địch rất nhanh đã bắt đầu đóng quân ngoài thành, vô số quân địch đã hoàn toàn bao vây chặt lấy thành Kim An.
“Thông báo cho tất cả mọi người, chuẩn bị kỹ lưỡng, chiến tranh sắp bắt đầu rối.
Ngày hôm sau, trời via sáng…
Cập nhật nhanh tại Tamlinh247.
com
“Ong… eng…”
Am thanh cực lớn vang lên bên ngoài thành, là kẻ địch phát hiệu lệnh tấn công.