Kẻ địch đã khởi động máy, nhưng mục tiêu không phải nội thành, mà chỉ tập trung bắn vào hai đến ba chỗ trên tường thành.
“Kẻ địch muốn tạo lỗ hổng trên tường thành, mẹ nó”, Lãnh Thiên Minh hét lên: “Thông báo với Mộ tộc trưởng, cho người tập trung tại các điểm bị bắn đá, một khi tường vỡ, dù thế nào cũng không thể để kẻ địch tiến vào”.
Những tảng đá khổng lồ liên tiếp bắn vào một chỗ, tường thành chấn động kịch liệt, rất nhanh sau đó, trên tường đã xuất hiện lỗ hổng, nửa trên bức tường bị sập xuống, gạch đá chất ngổn ngang, tạo nên một lối vào thẳng trong thành.
Khi tiếng còi hiệu lệnh vang lên, vô số kỵ binh quân địch xông thẳng tới lỗ hổng, và cả hàng ngàn bộ binh chạy theo sau, chớp mắt, kỵ binh đã lao đến dưới chân tường.
“Giờ khắc liều mạng tới rồi, lệnh cho binh sĩ nhất định phải chặn ở lỗ hổng, cho người chuẩn bị thùng thuốc súng, chỉ cần kẻ địch tập trung tiến vào, lập tức ném bom, bất luận thế nào cũng không thể để chúng vào thành, nếu không tất cả chúng ta đều phải chết”, Lãnh Thiên Minh hét lên.
Mộ Phá dẫn theo người đến lỗ hổng đầu tiên, một nhóm chiến binh mặc áo giáp đen đứng giữa khoảng trống như những tử thần, sau khi kỵ binh của kẻ địch lao tới, chúng nhảy khỏi ngựa chiến và xông lên, có vẻ như quân địch thực sự không ngần ngại trả bất cứ giá nào.
Hai bên xông vào chém giết, hàng trăm ngàn người hỗn chiến tại khu vực lỗ hổng, xác chết chất đống ngày càng nhiều, hai phía còn lại cũng đều là binh sĩ hai bên đang chuẩn bị tham chiến.
Các loại bom pháo, bom thùng được ném xuống khiến cho kẻ địch thương vong rất nhiều, nhưng chúng không hề sợ hãi, hàng vạn quân địch đứng ngoài thành, tay cầm cung tên liên tục bắn vào thành, tên trút xuống như mưa.
Nhiều thùng thuốc nổ chưa kịp ném xuống, binh sĩ đã bị bắn chết, dẫn đến việc phát nổ ngay lập tức, phá hủy vài góc nhỏ trên bức tường thành.
“Thất hoàng tử, quân địch hoàn toàn liều chết xông lên, trên tường thành đã xuất hiện hai lỗ hổng”, Mạc Nhị Cẩu báo cáo.
Lãnh Thiên Minh không nói gì, lúc này thứ duy nhất để hai bên thi đấu chính là ý chí, sau mỗi đợt tấn công thất bại, kẻ địch sẽ lùi lại, nghỉ ngơi một lúc lâu, rồi một nhóm khác lại xông lên…cứ thế cứ thế, lượng xác chết ở lỗ hổng nhỏ thậm chí đã lấp đầy hai bên của tường thành.
Trận chiến đẫm máu kéo dài không biết bao nhiêu ngày, chỉ biết một điều rằng, đã có rất nhiều, rất nhiều người bỏ mạng…
Trong trướng đại quân Hồng Mao, Phi Nhĩ Đức gần như mất đi lý trí, hắn ta chửi mắng ầm ĩ.
Một binh sĩ chạy vào: “Không hay rồi, nguyên soái, hậu phương báo cáo đại quân Bắc Lương đang trên đường cứu viện, trong khoảng năm ngày sẽ tới nơi”.
Đám tướng quân trong trướng hoảng hốt.
“Nguyên soái, chúng ta rút quân đi, không thể đánh tiếp nữa, cho dù chiếm được thành Kim An, thì lượng binh sĩ còn lại cũng không đủ giữ thành”, một tướng quân lên tiếng, những người khác cũng đồng thanh phụ họa.
“Im mồm, nhất định phải chiếm được thành Kim An, chúng ta đã tổn thất tám vạn quân ở đây, ta muốn tất cả người trong thành Kim An đền mạng”, Phi Nhĩ Đức gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu.
.