Trên đầu Khổng Ất Nhân cuốn một băng vải trắng, choáng váng ngồi phịch trên ghế Thái phi, hơi thở mong manh.
“Đi….” Hắn thở yếu ớt mở miệng.
“Chủ tử có việc gì phân phó?” Hải công công đứng một bên mắt đẫm lệ rưng rưng.
“Đi…”
“Chủ tử, ngài có lời gì cứ từ từ mà nói nha, ô ô ô…” Hải công công lớn tiếng kìm nước mũi lại.
“Đi…đi đem lão bán cái đỉnh kỳ lân quan đồng đen đời Hán kia trói lại cho ta, treo ngược lên hắt nước muối ba ngày!”
Hải công công ngẩn ra, có chút khó xử: “Chủ tử, phạt vậy có nặng quá không?”
“Ai bảo lão vô duyên vô cớ bán cái đỉnh kỳ lân quan đồng đen kia cho
Thiên Thiên làm gì?” Khổng Ất Nhân nói xong nghiến răng nghiến lợi, tức
giận đầy ngực.”Lão ta có biết cái kỳ lân quan kia nặng cỡ nào không? Đầu ta sưng hết lên rồi, còn hôn mê ba ngày, cơm ăn không vào, tắm cũng
không tắm được, hại ta còn rụng mất mười cọng lông rồng…”
“Chỗ nào vậy?” Hải công công vẻ mặt mập mờ.
“Trên đầu!” Hắn hung tợn trợn mắt nhìn Hải công công một cái.”Tóm lại, ta muốn lão cũng nếm thử mùi vị như vậy một chút.”
“Dạ, nô tài lập tức đi làm.” Hải công công nín cười nói.
“Từ từ!” Hắn nhăn mày, sau đó liền tâm không cam tình không nguyện
nói: “Để coi đã, tránh cho Thiên Thiên biết, lại hiểu lầm là ta trách
nàng ta…”
“Dạ…” Hải công công lần này nghẹn cười đáp ngay cả bả vai cũng rung lên.
“Hải đại phó, ông ngứa đến phát điên rồi hả?” Hắn lạnh lùng nói.
“Ách, nô tài không dám.” Hải công công vội vàng im bặt.
Đúng lúc này, cung nữ Tiểu Thanh đi vào bẩm báo….
” Thiên Thiên công chúa giá lâm!”
Khổng Ất Nhân biến sắc mặt thật nhanh, không chút nghĩ ngợi nhảy lên, vươn tay kéo giải băng trắng trên đều xuống ném cho Hải công công, vén
vén tóc mai, vẻ mặt hồng hảo, đầy mặt tươi cười nhìn về phía Thiên Thiên đang đi tới.
“Ta nghe bọn họ nói thân thể ngươi khó chịu.” Nàng có chút ngượng ngùng lại đầy lòng lo lắng nhìn hắn.
“Bọn họ nói bậy, thân thể ta một chút cũng không khó chịu.” Hắn vội vã cam đoan.
“Chẳng qua là tâm tình khó chịu…” Hải công công ở một bên lầu bầu.
Khổng Ất Nhân ném cho ông ta một ánh mắt đằng đằng sát khí, ngay sau
đó liền dắt nàng đi ra ngoài. “Chỗ này đám chim chóc rất ầm ĩ, chúng ta
xuất cung đi dạo một chút.”
“Nhưng mà ta đâu có nghe thấy tiếng chim hót nha…”
Hắn không nói câu nào kéo nàng ra ngoài.
********
“Nhị hoàng tử, ngươi là lạ.”
Đi bên bờ sông liễu rủ, ăn quả sơn tra tẩm mật hắn mua cho nàng,
Thiên Thiên cuối cùng cũng nói ra kết luận tâm đắc qua sự quan sát của
mình.
“Ta? Ta nào có?” Khổng Ất Nhân vội vàng phủ nhận, cố gắng đem ánh mắt từ đôi môi phấn hồng của nàng dời đi, trái tim đập thình thịch.
Đến tột cũng là xảy ra chuyện gì?
Tại sao hắn lại cảm thây nàng hôm nay cực kỳ anh khí đẹp đẽ, lại còn
có một tia quyến rũ của nữ nhi, hại hắn từ khi xuất cung xong cảm thấy
cả người có cái gì không đúng, thỉnh thoảng lại có thứ xúc động muốn đi
nếm thử một chút son trên miệng nàng có ngọt hay không?
Bởi vì sự xúc động khó mà giải thích được này, làm cho hắn dọc theo
đường đi vẻ mặt đều chuyển thành trạng thái hoảng hốt, căn bản không
biết mình đang làm cái gì.
“Không có sao?” Thiên Thiên hoài nghi nhìn hắn, “Vậy tại sao ngươi lại gặm vỏ đậu phộng, còn nhân lại vứt đi?”
“Cái gì? Phi phi phi!” Hắn vội vàng phun thứ trong miệng ra, khó trách hắn cứ cảm thấy trong miệng nhộn nhạo.
“Ngươi nhất định có tâm sự.” Nàng kết luận.
“Ta nào có tâm sự gì?” Hắn nhìn nàng cười, lại thốt ra: “Ta chẳng qua chỉ đang nghĩ môi của ngươi mà được nếm thử nhất định sẽ rất mềm, rất
ngọt.”
Nàng đột nhiên ngây dại.
Khổng Ất Nhân còn chưa ý thức được mình vừa nói cái gì, không tự chủ
được dừng bước lại, nhìn nàng thật sâu, cười đến cực kỳ không dịu dàng.
“Ê? Ngươi làm sao lại ngẩn người thế?”
Thiên Thiên ngay lập tức tỉnh táo lại, nhưng khóe miệng lại từ từ cong lên, sau đó cười đến càng ngày càng rực rỡ.
Nhị hoàng tử đáng thương, lại lần nữa nếm được mùi vị ” Ướt át”
Bởi vì không muốn mang cả người ẩm ướt về cung, tránh cho một đám lại hô lớn hô nhỏ, bọn họ cuối cùng quyết định trước ở lại trong phòng lớn
của”Nhà trọ cấp cao quý Quân Dược Ngũ Mai Hoa”, xúm quanh lò hơ lửa, hơ đến khi vạt áo khô mới thôi.
Bất quá là Khổng Ất Nhân thì hơ xiêm y của hắn, còn Thiên Thiên thì bắt đầu lấy khoai lang ra nướng.
“Ngươi thật đúng là không lãng phí thời gian một chút nào.” Hắn xoa
xoa tay trước chiếc lò đồng ấm áp, vừa bực mình vừa buồn cười. “Nhưng mà ta còn tò mò hơn là người làm sao mà lấy được sọt khoai lang này vậy?
Còn nữa, nhiều khoai lang như vậy, chúng ta ăn đến bể bụng mới hết mất.”
Hắn cũng chẳng muốn hỏi nàng tại sao lại đem hắn quăng xuống sông
nữa, cũng chẳng muốn chất vấn bản thân sao lại để cho nàng khiến cho hắn một thân chật vật ẩm ướt nữa.
Tựa hồ hết thảy đều là mệnh đã định sẵn a, aiz!
“Hô….Nóng quá nóng quá! Thiên Thiên không ngừng tung tung mấy củ
khoai đã được nướng xong, vừa thổi vừa cố gắng bóc vỏ khoai. “Khoai lang ở kinh thành đúng là đắt nha, ta đưa cho tiểu nhị một xâu tiền, muốn
hắn lấy một thúng tới, ai biết chỉ được mỗi một sọt bé tí như vậy.”
“Ngươi còn ăn được?” Hắn hoảng sợ hỏi.
“Một nửa là cho ngươi mà.” Nàng vừa nói vừa đem củ khoai đã nướng
xong bóc vỏ sạch sẽ bỏ vào trong ngực hắn, thản nhiên cười một tiếng,
“Mau ăn đi, còn nóng ăn là ngon nhất.”
Cúi đầu nhìn củ khoai đã được lột vỏ trong lòng bàn tay, hắn đột nhiên cảm thấy một trận cảm động.
Khoai lang không chỉ khiến cho lòng bàn tay của hắn ấm áp, kỳ lạ cũng khiến trái tim của hắn ấm áp….từ trước tới giờ chưa từng có ai lột vỏ
khoai lang cho hắn cả.
Mặc dù hắn là hoàng tử tôn quý, cơ hồ như có thể đạt đến cảnh giới hô phong hoán vũ, thích thế nào được thế ấy, người trong cung đối với hắn
vừa yêu lại vừa sợ, thường dùng ánh mắt sùng bái lại hòa lẫn chút sợ hãi bị thưởng tổn nhìn hắn.
Hắn dù có cảm thấy đắc ý, nhưng thỉnh thoảng cũng có cảm giác mất
mát… Aiz, thật ra thì bỏ qua dung mạo tuấn mỹ, khí chất nho nhã, thân
thể trẻ trung, tài hoa kinh người, cùng với mị lực ngăn cũng ngăn không
nổi, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi vân vân không nói làm gì ra, hắn cũng chỉ là một người bình thường, cũng muốn có người không phải bởi vì thân phận của hắn mà thích hắn, mà chính là bởi vì bản thân hắn.
Thiên Thiên cho tới giờ chưa từng nịnh nọt hắn, cũng không sợ thân
phận quyền thế của hắn, càng không bởi vì hắn “mặt rồng tức giận” liền
quỳ xuống trước mặt hắn luôn miệng kêu không dám.
Nàng với Thực Thu huynh yêu quí giống nhau, đều dùng bản tính chân
thật để đối mặt với hắn, đỗi xử tốt với hắn từ nội tâm, cùng hắn cười
nói tán gẫu, cũng hoàn toàn mặc kệ hắn là vương tử hay là tên ăn mày, là có quyền hay không có thế.
Điều này làm cho hắn không khỏi sinh ra cảm giác bay bay mơ màng….
Ngay cả nàng ….cũng có hảo cảm với hắn đây!
Khổng Ất Nhân đang đắm chìm trong sự xúc động của mình, hai tay nằm
thật chặt củ khoai đã bị bóp cho nát bấy, chốc thì mỉm cười, chốc lại
thở dài, lúc thì gật đầu, lúc thì lại lắc.
Thiên Thiên trợn mắt há hốc mồm nhìn nét mặt biến ảo ngàn vạn của
hắn, kinh ngạc đến nỗi củ khoai đã bóc sạch sẽ đưa tới khóe miệng không
tới ba tấc liền cứng đờ, một lúc lâu cũng không thấy mỏi tay.
Hắn…không sao đấy chứ?
Tại sao lúc thì cau mày lúc than thở lúc lại cười khi thì lắc đầu
buồn bã, chẳng lẽ đây chính là phương pháp luyện tập cho đầu cổ mặt mới
nhất trong kinh thành?
Hay là hắn lại muốn nếm thử môi của nàng ngọt hay mềm một chút?
Trái tim oành một tiếng nóng lên, mặt Thiên Thiên lại nóng lên hồng hồng.
Nàng lắc đầu, cố ép bản thân trấn định lại, trước đem khoai nhét vào miệng đã rồi nói.
Ăn gì đó có thể giúp cho đầu óc rõ ràng suy nghĩ linh hoạt, đây là
một trong những đạo lý ngộ ra sinh mạng trí khôn qua nhiều năm nhìn lạc
đà.
“Cái đó..” Nàng nuốt xuống khoai lang ngọt ngào mềm nhuyễn trong
miệng, có một tia thấp thỏm mở miệng, “Ngươi có khỏe không vậy?”
Khổng Ất Nhân đột nhiên ngẩng đầu, hai tròng mắt thâm thúy ánh lên
những tia sáng long lanh, kích động nói: “Ta thật sự cảm thấy!”
Nàng ngẩn ra, theo bản năng nhìn chung quanh: “Cái gì? Cái gì?”
“Một ngày lành lạnh, bếp lò ấm áp, khoai lang nướng nóng hổi, có một
cô nương đẹp trai giống như nam tử ở bên cạnh như vậy…” Vẻ mặt hắn cảm
động đến rối loạn. “Ta từ trước tới giờ chưa từng nghĩ qua, hạnh phúc
cũng có thể đơn giản như thế.”
Mặc dù Thiên Thiên đối với cái câu “một cô nương đẹp trai giống như
nam tử” kia có chút khó chịu, nhưng mà những thứ khác lại như lớp đường ngọt ngào thấm vào đáy lòng nàng, cả trái tim nàng cũng mềm nhũn, say
rồi.
Khuôn mặt đẹp mắt khiến cho lòng người nhộn nhạo của hắn được ánh lửa bên lò nhuộm thành sắc hồng nhàn nhạt, mấy sợi tóc rơi xuống bên mai,
phối hợp với nét mặt hồn nhiên quên mình lúc này, tựa như là người trong bức tranh thần tiên.
Hắn vừa mới nói là bởi vì có nàng ở bên cạnh, cho nên mới cảm thấy hạnh phúc, là ý này sao?
Tim của nàng giống như đánh trông vậy càng đập càng lớn, lời của hắn
loáng thoáng lờ mờ tựa như mờ ám lại chẳng phải mờ ám trong tim nàng,
ngọt ngào lan dần ra.
Có nàng ở bên cạnh, hắn thật sự cảm thấy rất hạnh phúc sao?
Thiên Thiên nằm mơ cũng không nghĩ đến, sẽ có người chỉ bởi vì có
nàng ở bên cạnh đã cảm thấy hạnh phúc, mà không phải bời vì thân phận
kim chi ngọc diệp này của nàng, cũng không phải bởi vì cưới nàng thì có
thể trở thành mục trường có mười vạn đầu dê phi ngựa có chạy đến ba
ngày cũng không hết.
Hai gò của nàng lại chậm rãi bốc lên cảm giác thiêu đốt khó chịu, len lén dò xét hắn, không biết tại sao càng nhìn tim lại càng đập nhanh.
Nhớ tới mấy ngày qua hai người ở chung, hắn không tự chủ mà đối tốt
với nàng, càng khiến cho trái tim của nàng càng thêm say sưa ngây ngất.
Nhưng lý trí lại nhảy ra cầm gậy chọc uyên ương….
“Ngươi đừng thế nữa.” Nàng hắng giọng, cố gắng không để cho sự mất
khống chế bừa bãi kia lẻn đến toàn thân, cố gắng như không có chuyện gì
nói: “Cũng không biết ngươi đang nghiêm chỉnh hay đang nói giỡn nữa.”
“Ta là nghiêm túc.” Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn gần sát lại nàng, ánh
mắt nhìn chằm chằm khóa lại đôi mắt có chút bối rối của nàng, thanh âm
khàn khàn trầm thấp.
“A?” Nàng lần nữa lại cảm thấy não thiếu dưỡng khí, đầu váng mắt hoa tim đập thình thịch.
Hắn dựa vào nàng thật gần thật gần, gần đến mức nàng có thể ngửi thấy vị nam nhân đặc hữu trên người hắn, còn có hơi thở mát lành lại thuần
hậu của nam tử không ngừng xông vào chóp mũi cùng trái tim của nàng.
Hắn… sẽ hôn nàng sao?
Lòng bàn tay nàng lặng lẽ đổ mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không tự kiềm chế được mà ngẩng cao, ngưng thở.
Nàng biết, hắn nhất định là muốn hôn nàng, bởi vì a cha cùng a ma của nàng mỗi khi hôn đồi phương, đều là lãng mạn nhìn nhau đầy thi vị như
vậy.
Còn có hắn lúc nãy cũng đã nói muốn nếm thử môi của nàng là ngọt hay là mềm một chút…
“Ta là thật sự thật sự rất nghiêm túc.”
Hắn ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã phiếm hồng của nàng, hô hấp không tự chủ có chút rối loạn, thanh âm càng thấp hơn.
Dáng vẻ đỏ mặt của nàng…rất ngọt, rất mê người.
“Nghiêm túc với cái gì?” Tim của nàng đập càng thêm cuồng loạn.
Thật là, chuyện sao lại chuyển đến nước này? Bọn họ không phải ai
nhìn ai cũng không vừa mắt sao…. Nhưng mà rốt cuộc là hắn có muốn hôn
nàng không vậy?
Bị hắn hôn, có giống như lời của a ma sao, sẽ có cảm giác như sét đánh cùng với trăm hoa vây quanh sao?
Khổng Ất Nhân thiếu chút nữa mà kích động nói phải, nhưng mà trong
lúc điện quang thạch hỏa liếc thấy gương mặt khó nén được thẹn thùng của nàng, không khỏi giật mình cả kinh.
Hắn không phải là bị quỷ ám rồi, cứ như vậy mà thích một cô gái chứ?
Nhất là Thiên Thiên, công chúa của A Lý Bất Đạt, cùng có một thân phận tôn quý người thường không thể chạm vào giống như hắn….
Hắn hít một hơi lạnh.
Không thể nào! Hắn chẳng phải thích nam nhân hảo sảng lỗi lạc, không thích nữ nhân mắc cỡ thẹn thùng lại hay khóc sao?
Hắn nói hắn ước gì càng bình thường càng tốt, còn kém nước vứt bỏ cái mũ miện hoàng tủ bằng vàng quý giá nặng nề này, cho nên hắn sớm đã tính hết cả, tương lai sẽ gắn bó với một người bình thường, thật vui vẻ kết
bạn lưu lạc thiên nhai, chu du khắp thiên hạ.
Cho nên tổng hợp lại đủ thứ, hắn căn bản không thể động tâm với nàng
được, cũng sẽ không động tâm với nàng, càng không có vấn đề nghiêm túc
hay thiếu nghiêm túc với nàng.
“Khoai lang.” Hắn cứng rắn dừng lại, ngồi thẳng người, nhe răng cười
một tiếng với nàng, “Khiến cho ta cảm thấy một loại hạnh phúc chưa từng
có từ trước tới này. Cám ơn ngươi, nếu không phải ngươi, ta sẽ không có
cách nào thưởng thức được mùi vị ấm áp tuyệt với như vậy.”
Thiên Thiên nhìn chằm chằm hắn, “Ngươi nói ai?”
“Khoai lang a.” Hắn cố tỏ ra vô tội diễn lại.
Một cảm giác như gặp phải sự trêu chọc vũ nhục cùng với thất vọng
đồng thời nhói lên phá vỡ lồng ngực Thiên Thiên , không biết nên nói là
tức giận, xấu hổ hay là ưu thương đang xâm chiếm nàng.
Thì ra từ đầu tới cuối đều là nàng nằm mơ giữa ban ngày!
Sự ôn nhu nơi đáy mắt hắn cùng cảm động đều là giả, hết thảy chẳng
qua là do khói bếp ghê tởm nhuộm ra mà thôi, khiến nàng lâm tưởng hắn
đang thâm tình chân thành nhìn mình, còn xấu hổ mà cảm động nữa chứ.
Nói nửa ngày, hắn chỉ là cảm động vì một củ khoai, mà không phải vì nàng?
Thiên Thiên hít một hơi thật sâu, liều chết tự nói với mình cái này
cũng chẳng có gì to tát, nàng vốn cũng đâu có ý định cùng nam nhân tuấn
mỹ chẳng khác nào chim công này có cái gì.
Lời của hắn, thái độ của hắn, ánh mắt của hắn hoàn toàn không thể tổn thương nàng được, A Lý Thiên Thiên nàng không thể giành nam nhân với
một của khoai được, đánh cuộc một hơi!
Chẳng qua nàng bỗng mất cảm giác thèm ăn, một nửa củ khoai nướng
trong tay đã nguội, tựa như sau khi tất cả sự vui sướng đã biến mất, lửa đốt hết xong chỉ còn lại rét lạnh cô đơn….
Thời gian vui sướng nhất ngày hôm nay đã qua.
Thiên Thiên đột nhiên đứng lên, trang sức bằng bạc khéo léo trên người leng keng vang lên theo không dứt.
Khổng Ất Nhân ngạc nhiên ngẩng đầu lên, “Thế nào?”
“Ta quên hôm nay phải đến Dịch quán thăm đám võ sĩ và thị nữ.” Nàng
vẻ mặt đạm bạc mở miệng, “Cám ơn ngươi đã theo ta mấy ngày hôm nay, cứ
vậy thôi.”
“Từ từ!” Vẻ mặt hắn kinh ngạc, trực giác túm lấy khuỷu tay nàng, “Ở
đây ngươi không quen ai, làm sao biết Dịch quán đi thế nào? Ta dẫn ngươi đi…”
“Không cần.” Nàng dùng sức thoát khỏi bàn tay của hắn, trên nụ cười thoáng qua sự tức giận. “Ta biết đường.”
“Thiên Thiên!” Hắn nóng lòng hô to.
Nàng bước về phía cửa phòng chạm hoa, hai tay dùng sức đẩy cửa ra.
“Thiên Thiên! Thiên Thiên, ngươi chờ ta một chút!” Khổng Ất Nhân vội
vàng ném chăn gấm ra, cuống cuồng muốn đuổi theo, nhưng nhất thời lại
quên mất chiếc lò đồng ở giữa đường, nhất thời bị vấp một cái, mấy miếng than vụn nóng bỏng bắn ra dính lên bắp chân của hắn.
Xè một tiếng, mùi quần áo cùng với da thịt bị đốt bốc lên, hắn đau
đớn khẽ nguyền rủa một tiếng, nhưng vẫn nhịn đau hất than nóng ra, khập
khiễng khập khiễng đuổi theo.
Chết thật, nàng đến cùng là làm sao? Khoai lang nướng xong xuôi rồi
không ăn, phòng ấm áp thì không ngồi, đột nhiên muốn đi Dịch quán, vạn
nhất lạc đường hay gặp kẻ xấu ở trên đường thì làm sao bây giờ?
Thật ra trong lòng hắn cũng hiểu là lời nói của mình vừa rồi tổn
thương, kích thích nàng, mặc dù không biết tại sao nàng lại phản ứng
mạnh như vậy, nhưng mà nếu như dưới cơn nóng giận nàng lại đi làm chuyện gì nguy hiểm, vậy trái tim hắn… trái tim hắn đời này làm sao có thể dễ
chịu hơn được?
Hắn không dám suy nghĩ sâu xa xem nỗi lo lắng cứ chạy tán loạn trong
lục phủ ngũ tạng kia là gì, hắn chỉ biết là nhất định nàng không thể xảy ra chuyện gì.
Hắn tâm hoảng ý loạn, không để ý đến đau đớn kịch liệt nơi bắp chân,
vội vàng chạy tới đường cái đông đúc, lo lắng tìm kiếm bóng dáng của
nàng.
**********
Thiên Thiên chốc chốc lại đá mấy hòn đá nhỏ dưới chân, bước đi dưới một biển cây ngô đồng vàng ươm.
Cách đó không xa có người đang thá diều, nam nam nữ nữ mặc y phục rực rỡ vui vẻ ca hát, còn có tiếng tiểu đồng đàng cười ha ha đùa giỡn.
Như bọn họ cũng là một loại hạnh phúc sao?
Nàng trước kia, chưa từng nghĩ tới cùng một ai đó làm chuyện gì, sẽ có quan hệ gì với việc hạnh phúc.
Ở trong tiếng A Lý Bất Đạt, “Hạnh phúc” là “Thanh tích điểu”. cũng
là tên một loài chim nhỏ có màu xanh, tiếng kêu của nó uyển chuyển trong mây, dù ở thảo nguyên rộng lớn hay sa mạc đều có thể nghe thấy, hơn nữa chỉ cần nghe thấy tiếng kêu của nó, nhìn thấy bộ lông xinh đẹp của nó,
cho dù người có sầu khổ bao nhiêu cũng sẽ không kìm được mà bắt đầu hát
ca vui vẻ theo.
Chẳng qua là “Thanh tích điểu” rất hiếm khi xuất hiện, không phải ai
cũng có thể nhìn thấy, nhưng mà theo lời của những người già, chỉ cần cả đời một lần gặp được “Thanh tích điểu”. sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được tiếng kêu cùng với hình dáng tuyệt vời của nó, cũng sẽ vĩnh viễn
không cảm thấy ưu thương nữa.
Nàng chưa từng gặp “Thanh tích điều” bao giờ.
Nhưng mà nàng cũng không cho là cuộc sống của nàng không vui vẻ,
không hài lòng, cho nên có gặp qua “Thanh tích điểu” hay không cũng
không quan trọng như vậy.
Nhưng bây giờ nàng lại rất mong nhìn thấy “Thanh tích điểu trong
truyền thuyết kia, ,thật muốn nghe tiếng hót của nó, có lẽ như vậy, ưu
thương chất chứa trong ngực nàng sẽ biến mất.
“Ta sao lại cảm thấy thương tâm chứ? Không phải chỉ là nghe mấy câu
không xuôi tai sao, coi mình như đứa ngốc vậy? Trước kia cũng đâu phải
chưa có.” Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trờ mênh mông vô tận xanh thẳm,
“Không việc gì phải tức giận, không phải sao? Không phải là tên khốn
kiếp sao?”
Bầu trời ở đây trải rộng về phía Tây Bắc, sẽ hòa cùng với bầu trời
của A Lý Bất Đạt, nhưng kinh thành chính lf kinht hành, vĩnh viễn không
phải là A Lý Bất Đạt, giờ phút này, nỗi nhớ quê hương chưa từng xuất
hiện qua bỗng tràn ngập trong tim nàng, hốc mắt nàng ẩm ướt, nóng rực,
làm sao cũng không kìm được.
Đều là tại cái tên ghê tởm, chẳng ra làm sao, thích cười lại hay tức giận kia làm hại!
Nàng cố gắng chấn chỉnh tinh thần, tức giận nói nhỏ, “Đừng tưởng nói
mấy lời đó thì sẽ khiến ta sống khổ sở lâu được, ta càng muốn tìm niềm
vui cho chính mình, càng muốn làm cho mình sống vui vẻ, ta muốn đem
người với mấy câu nói thối tha kia ném hết xuống sông, chết sống cũng
không nhớ tới nữa!”
Coi nàng chẳng khác nào đứa ngốc, còn hại nàng nhất thời cho rằng hắn có ý tứ với nàng… Thật đúng là gặp quỷ.
Nếu như nàng còn nghĩ đến chuyện này nữa, nàng sẽ là đầu heo chuyển thế, ngỗng ngố đầu thai!
Cho nên, bây giờ nàng phải đi làm chuyện đại sự oanh oanh liệt liệt
mà nàng vẫn muốn làm mà không có cơ hội kia, cho cái miệng thúi kia
nghẹn chết đi….
Nàng thề! Nhất định phải ăn sạch toàn bộ đồ ăn ngon của kinh sư, một miếng cũng không bỏ lại cho hắn!