Hoàng Tuyền Dẫn Lộ Nhân Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 30



Đao đoạn nhân vong. . . . . .

Austin lẳng lặng nằm trên mặt đất, nước mưa dần rửa sạch bùn bắn tung tóe trên mặt hắn, lộ ra đường nét rõ ràng của gương mặt.

Nhưng đao đâu?

Vũ Văn kéo chân bị thương quỳ rạp trên mặt đất, càng không ngừng lấy tay giữa vũng nước đen sì sờ soạng khắp nơi, nhưng y lần tìm xung quanh mấy chục thước, vẫn không thu hoạch được gì. Không thể nghi ngờ, có người thừa lúc Austin hấp hối lấy đi đoạn đao. Vũ Văn và Vô Vi Tử liếc mắt nhìn nhau, trong đầu đồng thời hiện ra khuôn mặt của Bách Diệp.

Vô Vi Tử mạnh mẽ vận lực, nghĩ muốn cảm ứng linh lực dao động bốn phía, nhưng một đao cuối cùng kia của Austin hung hiểm cực kỳ, ông dốc hết toàn lực xuất ra Vân Lôi Quyết, đã không hề giữ lại mà tiêu hao hết chút linh lực sau cùng, hiện tại chỉ cảm thấy trong cơ thể trống rỗng, giống như một hồ lô bị khoét lỗ. Sau khi cố gắng thử vài lần, tâm Vô Vi Tử không cam lòng phát ra một tiếng rống dài, dùng sức giậm chân, dưới chân dợn lên một mảnh bọt nước tan tác.

Vũ Văn xoay người ngồi dưới đất, lau nước mưa trên mặt, không rên một tiếng nhìn thân thể Austin đang dần dần trở nên băng lãnh. Huyền Cương chậm rãi đi đến cạnh Vũ Văn, cúi đầu ngửi ngửi chỗ vết thương còn đang chảy máu của y, vừa rồi giữa ba người quyết tử đánh nhau chết sống tạo ra một trận lực cường đại, nó đã không cách nào tham dự vào, cho tới bây giờ mới có cơ hội tiếp cận Vũ Văn.

Mang theo thần sắc hoảng sợ bàng hoàng, Đường Khảo và Đinh Lam cũng chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, cỗ thi thể trên mặt đất kia và hai đoạn tiễn vứt một bên, khiến Đường Khảo đột nhiên ý thức được, mình cũng đã gián tiếp giết chết một người.

"Mũi tên bắn trúng Austin kia, là cậu bắn sao?" Vũ Văn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đường Khảo.

Đường Khảo chậm rãi gật đầu, lại dùng sức lắc đầu.

"Aiz. . . . . .Tôi đã biết. . . . . .Chúng ta đều thành quân cờ trong tay Bách Diệp. . . . . ." Vũ Văn thoáng cười khổ, "Austin cường hãn dũng mãnh như vậy, nhất định là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi của Zarathrusta giáo, thân phận e rằng sẽ không quá đơn giản. Bách Diệp Thân Hoành lần này thong dong rời đi, rất có khả năng sẽ đem chuyện tối nay đồn thổi ra, bởi vậy, giữa chúng ta và Zarathrusta giáo, coi như đã kết thành thù hận."

"Bái Hỏa giáo muốn tìm phiền toái gì, cũng là chuyện sau này, hiện tại không cần thiết lo lắng, chẳng lẽ người dẫn đường Hoàng Tuyền còn có thể sợ bọn họ sao? Trái lại di hài của chàng trai này, không thể cứ ném ở đây như vậy chứ?" Vô Vi Tử tuy rằng ban nãy mạng treo chỉ mành, suýt nữa bỏ mạng dưới đao của Austin, nhưng ông không vì vậy mà tức hận Austin, trái lại đối với người trẻ tuổi dũng mãnh này có ba phần kính trọng và thương tiếc.

"Đây là hiển nhiên. . . . . ." Vũ Văn mặc dù tức giận Austin quá mức lãnh huyết, tùy ý sát hại người vô tội, nhưng y trong lúc vô tình liếc đến nửa bao thuốc lá lộ ra ngoài áo khoác nát vụn kia, trong ngực chẳng biết tại sao hơi thoáng rung động.

"Hai đứa các ngươi sang đây!" Vô Vi Tử đột nhiên không chút khách khí mà thét to với Đường Khảo và Đinh Lam.

Đường Khảo cùng Đinh Lam hai mặt nhìn nhau, hai người bọn họ cũng không quen Vô Vi Tử, không nghĩ tới lão nhân cao lớn này khí thế sai sử, không khỏi đều nhìn phía Vũ Văn. Vũ Văn có chút suy yếu gật đầu với hai người, bọn Đường Khảo mới do dự đi tới trước người lão nhân.

"Trong công trường này là một khu biệt lập, công cụ thuận tiện cũng không thiếu, hai đứa các ngươi đi tìm một chỗ thích hợp đào một hố sâu, đem hắn chôn đi." Vô Vi Tử chân thật đáng tin chỉ chỉ Austin trên mặt đất.

"Chôn xác?" Đinh Lam mở to hai mắt nhìn.

"Không được sao? Chẳng lẽ các ngươi muốn thầy Vũ Văn trên chân mang thương tích đến làm việc này?" Vô Vi Tử trừng mắt càng lớn hơn nữa.

Lão nhân trước mặt tuy rằng thoạt nhìn cám bã, chỉ khi nào khuôn mặt nghiêm túc lên, tức khắc hiện ra khí độ tôn sư không giận tự uy, Đường Khảo sợ tới mức khẩn trương lôi kéo Đinh Lam chạy đi.

Vô Vi Tử tháo bỏ triệu hồi lôi lệnh, lôi vân trên bầu trời cũng dần trở nên mỏng manh, hạt mưa dày đặc lại khôi phục thanh âm tí tách tí tách mềm mại ban đầu. Đường Khảo từ sau cần trục hình tháp tìm được hai cây xẻng, Đinh Lam đứng bên cạnh Austin tiếp nhận một cây, nhưng gãi đầu nhìn bốn phía, không biết nên làm thế nào hạ thủ.

Huyền Cương thấy hai người trẻ tuổi bộ dáng lúng ta lúng túng, nhịn không được nhảy ra, khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng ở một chỗ cạnh phòng ốc bề ngoài như văn phòng quy hoạch, dùng móng vuốt đào lên một khối đất thổ chất tương đối xốp. Đường Khảo nhất thời minh bạch, Huyền Cương đang giúp bọn họ tìm nơi đào hố, cậu vội vàng hướng Đinh Lam ra hiệu, hai người hiệp lực đem Austin mang tới.

"Có phải chúng ta đang làm chuyện trái pháp luật không a?" Đinh Lam một bên xúc bùn đất, một bên nhìn thi thể bên cạnh hố đất, nhiều ít vẫn có chút lo lắng.

"Haha. . . . . .Thoạt nhìn có chút giống giết người cướp của." Đường Khảo khi nói chuyện giả vờ thoải mái, trong lòng kỳ thật cũng là một mảnh rối loạn.

Vẫn luôn canh giữ cạnh hố đất Huyền Cương nghe hai người nghị luận, đột nhiên nhe răng phát ra một tiếng quát rống trầm thấp, khiến hai người trẻ tuổi bị dọa nhảy dựng, không khỏi tăng nhanh động tác trên tay.

"Thật đúng là chó cậy thế chủ, đem mình là đốc công rồi!" Đinh Lam nói thầm, dần dần quen với cây xẻng trên tay, động tác xúc đất cũng trở nên thuần thục.

Cách đó không xa, Vũ Văn giãy dụa đứng dậy, cùng Vô Vi Tử sóng vai đứng, nhìn hai người trẻ tuổi đang ra sức đào hố.

"Không ngờ tà binh lại có uy lực phi phàm như vậy. . . . . .Ngày ấy người Nhật Bản vốn đã rất có bản lĩnh, hiện tại lại giữ thập tự thương, e rằng sẽ rất khó chế ngự a. . . . . ." Vẻ mặt nghiêm túc Vô Vi Tử đột nhiên mở miệng nói.

"Đúng vậy, chúng ta tốt nhất tránh cùng hắn chính diện giao phong." Vũ Văn hơi hoạt động chân, vẫn là một mảnh đau nhức kim châm muối xát. "Chẳng biết hắn lấy đi đoạn đao, đến tột cùng có công dụng gì?"

"Ta nói. . . . . .Ngươi không phải nên gửi một lá thư cho lão gia hỏa Tiêu Biệt Ly kia rồi sao? Ta cũng không quen trốn tránh, nếu hắn có thể tới giúp ngươi một tay, đối phó cái tên tùng diệp Bách Diệp này cũng không thành vấn đề nữa."

Quang mang trong mắt Vũ Văn đột nhiên tối sầm lại, nhưng vẫn trầm mặc không nói.

"Thế nào? Ngươi sợ hắn không tới kịp sao? Hiện tại ngồi máy bay thuận tiện như vậy, chỉ cần hắn không trốn trong núi sâu rừng già nào đó, còn chưa đầy một ngày đã đến rồi." Vô Vi Tử thấy Vũ Văn hồi lâu không hé răng, nhịn không được mở miệng thúc giục.

Vũ Văn do dự hồi lâu, mới lên tiếng: "Thực xin lỗi, tiền bối, tôi đối với người che giấu một chuyện."

"Hửm?"

"Tôi đã nổi loạn xuất khỏi sư môn rồi!" Thanh âm của Vũ Văn dị thường trầm thấp.

"Hả?" May là Vô Vi Tử sớm có chuẩn bị tâm lý, cũng nhịn không được la hoảng lên, "Ngươi làm sai chuyện gì, bị Biệt Ly đuổi ra sao?"

"Không phải, tôi tự mình trốn đi." Vẻ mặt Vũ Văn ảm đạm, tựa hồ lâm vào trong hồi ức, "Tôi đã nhìn thứ không nên nhìn."

"Thứ không nên nhìn?" Vô Vi Tử tỉ mỉ nghĩ một lát, vẫn không thể lý giải hàm ý của những lời này.

Vũ Văn trầm ngâm thật lâu, lão nhân vừa rồi từng cùng mình kề vai chiến đấu, coi nhưng cùng sinh cộng tử, nếu tiếp tục giấu diếm, khó tránh có chút không thể nào nói nổi. Vì thế, một trang ký ức niêm phong đã lâu, cứ như vậy mở ra.

"Tiền bối cũng thấy đó, tôi tuy rằng thuở nhỏ theo sư phụ học nghệ, nhưng trời sanh ngu dốt, tu luyện hai đường linh võ đều thập phần gượng gạo, càng về sau, những sư đệ so với tôi nhập môn sau đều rất vượt trội hơn tôi. Tôi năm ấy 16 tuổi, sư phụ phi thường kiên nhẫn cũng không làm sao từ bỏ, không tiếp tục thử giáo thụ cho tôi càng nhiều pháp thuật, chỉ cần cầu tôi có thể thường thường luyện tập chút ngũ hành thuật là được." Khi nói chuyện, Vũ Văn ngẩng đầu nhìn không trung, trong ánh mắt thật là mê man, "Trong vườn sau nhà sư phụ có một thư phòng thanh tịnh, bên trong có lưu trữ vạn cuốn sách, thiên văn địa lý, huyền quái dị chí, rất nhiều sách vở đủ loại, cơ hồ bao hàm toàn diện. Tôi mặc dù không thích tập luyện linh võ, nhưng đối với thế giới trong sách có hứng thú lớn lao, hễ nhàn rỗi, liền lén sau lưng sư phụ chạy đến thư phòng kia đọc sách, sư phụ thấy tôi như vậy, biết tôi không phải người có khiếu tu luyện công pháp, cũng liền cho phép tôi đi."

"Chẳng lẽ. . . . . .Ngươi chính là trong thư phòng kia, thấy được thứ ngươi không nên thấy?" Vô Vi Tử nói xen vào.

"Ừ, đó là một quyển Tạng kinh da dê đã có chút khuyết thiếu không được đầy đủ, Tạng văn tôi trước kia không hiểu, nhưng kinh văn bên cạnh có quyển dịch tiếng Hán do sư phụ đặt bút viết, tôi nhìn thú vị, liền đối chiếu hai bản kinh văn, muốn nhân cơ hội này học thông thạo Tạng văn."

Vũ Văn nói rất thoải mái, Vô Vi Tử nghe lại rất đỗi giật mình, Tạng ngữ kia thuộc loại tiếng Hán Tạng nhánh Tạng - Miến, ở trong biên giới Nepal, Bhutan, Ấn Độ cũng có một nhóm người sử dụng Tạng ngữ, Tạng văn viết ra có chút phức tạp, lại tinh tế chia làm chữ hữu đầu và chữ vô đầu, chữ hữu đầu tương đương với chữ Khải (một trong những cách viết chữ Hán cơ bản gồm các cách sau : Triện, Khải, Lệ, Hành, Thảo, Giáp Cốt,Chung ̣̣Đỉnh Văn) trong Hán ngữ, chữ vô đầu thì lại tương đương với hành thư viết tay hằng ngày của chúng ta, mặt khác còn có Khâu văn đã đơn giản để thuận tiện ghi chép, chữ giống với Tạng văn mà bất đồng công dụng, hình dáng cụ thể chênh lệch rất lớn, một đứa nhỏ sinh trưởng trong hệ thống Hán ngữ, sẽ rất khó học Tạng văn. Nhưng nghe khẩu khí của Vũ Văn nói chuyện, dường thư thông qua hai cuốn kinh văn Tạng Hán dịch lẫn nhau liền thiểu được Tạng văn, sao có thể không khiến Vô Vi Tử giật mình chứ?

Thấy biểu tình kinh ngạc trên mặt Vô Vi Tử, Vũ Văn không khỏi khe khẽ thở dài, nói: "Tiền bối nhất định sẽ cười tôi không biết lượng sức mình, đối với tôi khi đó chỉ mới 14 15 tuổi, dường như hoàn toàn không suy nghĩ qua cái gì gọi là khó khăn, chỉ dựa vào hứng thú nhất thời, mỗi buổi tối đều nhìn hai quyển kinh văn kia, nếu như có thể đem một câu trong Tạng văn cùng một câu Hán văn tương hỗ lẫn nhau hoàn toàn hiểu rõ, tôi sẽ rất cao hứng."

"Nguyên lai ngươi chỉ đem hai quyển sách này dịch lẫn nhau, xem như trò chơi thú vị. . . . . ." Vô Vi Tử hình như có điều hiểu ra sờ sờ đỉnh đầu.

"Nhưng về sau nội dung kinh văn càng ngày càng phức tạp, riêng Hán văn của sư phụ thôi đã không dễ, huống chi bản Tạng kinh kia. Tôi vốn định từ bỏ sau đó thay một trò chơi khác, nhưng lại cảm thấy phía trước đã sắp đạt được thành tựu cứ như vậy từ bỏ không khỏi có chút đáng tiếc, sau hai ngày bỏ dở, tôi quyết định vẫn tiếp tục chơi."

Vũ Văn nói đến lúc này, Vô Vi Tử đã không chen vào nữa, chỉ hết sức chăm chú đón nghe.

"Tôi bắt đầu ở trong thư phòng của sư phụ tìm kiếm sách khác có thể giúp học Tạng văn, trong thư phòng đại đa số đều là thư tịch hán văn, trừ thứ đó ra cũng không thiếu kinh Phật Phạn văn. Tạng văn kinh quyển, cư nhiên cũng chỉ có một quyển trên bàn học của sư phụ! Rơi vào đường cùng, tôi tìm đọc chút điển tịch liên quan đến Tạng văn, nhưng phát giác nguồn gốc của Tạng văn, chính là sau khi đại thần của vương triều Thổ Phiên (dân tộc thiểu số ở cao nguyên Thanh Tạng, Trung Quốc. Thời Đường đã từng xây dựng được chính quyền) năm xưa Thổ Di Tang Bố Trát đi đến Thiên Trúc (Ấn Độ) nghiên cứu học hỏi, căn cứ Phạn văn Thiên Trúc "Lan Trát Thể" sửa chửa theo, sáng lập Tạng văn kiểu chữ Khải. Tiền bối đại khái cũng biết, Phạn văn là ngôn ngữ cổ điển của Ấn Độ, cũng là ngôn ngữ kinh điển của Phật giáo, sư phụ tin Phật nhiều năm, vẫn đều là xem kinh Phật Phạn văn, tôi thời thơ ấu, sư phụ lúc đang luyện công dạy cho tôi đọc kinh Phật, cho nên Phạn văn này tôi có khả năng nhận biết không ít. Mà khi tôi biết được Tạng văn là do Phạn văn cải chế mà thành, trong lòng đột phát ý tưởng, ôm tâm thái trò chơi, không tự chủ được mà thử đem quyển Tạng kinh kia căn cứ kiểu chữ này hoàn nguyên lại Phạn văn. Ai ngờ kể từ đó, từ Phạn văn suy ngược lại hàm ý kinh thư, tôi cư nhiên phát hiện bản dịch Hán của sư phụ sáng tác có không ít sai lầm! Rất nhiều nội dung biên dịch và chú giải cùng ý gốc một trời một vực, hoàn toàn trái ngược!"

"Tạng văn kinh thư. . . . . .Tấm da dê sứt mẻ. . . . . .Bản Tạng kinh kia gọi là《 Đại Tàng Mật Yếu 》?" Vô Vi Tử đột nhiên hỏi.

"Đúng vậy, bìa ngoài đúng là dùng Hán văn thể chữ lệ viết 《 Đại Tàng Mật Yếu 》, chẳng qua nội dung toàn bộ là Tạng văn."

"Năm đó Biệt Ly tiên sinh tránh ở Đôn Hoàng nghiên cứu tập luyện kinh Phật, ta muốn biết hắn tu luyện tiến triển thế nào, từng lén lút hướng một tiểu hòa thượng chăm sóc hắn hỏi thăm hắn ngày thường đều xem sách gì, tiểu hòa thượng kia nói, sư phụ của tôi rất nhiều thời điểm đều là nghiên cứu đọc《 Đại Tàng Mật Yếu 》, khi ấy ta còn kỳ quái,《 Đại Tàng Mật Yếu 》này là Đại Đường nước Thiên Trúc Tam Tạng Kim Cương Trí dịch, ngoài ra còn do Nguyên Độ tăng nhân của Duy Dương Phúc Quốc Tự viết, nhưng vẫn là một kinh Phật bình thường, đáng giá để nghiên cứu đọc như vậy sao? Nhưng hôm nay nghe ngươi nói như thế, bản tập này chẳng lẽ còn có huyền cơ khác?" Vô Vi Tử nhịn không được nhăn lại hai hàng bạch mi.

"Hắc hắc. . . . . ." Vũ Văn phát ra tiếng cười khổ, nói tiếp: "Kỳ thật đây chẳng qua là sư phụ làm ngụy trang che giấu tai mắt người, nội dung quyển kinh gốc kia không phải là《 Đại Tàng Mật Yếu 》chân chính, chẳng qua tôi khi đó không biết. . . . . .Tôi còn trẻ hết sức lông bông, sau khi trong lúc vô tình phát hiện Tạng kinh bí mật, liền rất hy vọng hướng sư phụ khoe khang, vì thế tự cho là thông minh ở trên bản dịch Hán của sư phụ sửa lại, sau đó sợ sư phụ đoán được tôi làm thế nào phá giải, lại đem Phạn văn bản nháp đốt đi. Bất quá lăn qua lăn lại như vậy, tôi đã đem toàn bộ quyển kinh văn kia sửa xong, cũng là chuyện hai năm sau đó rồi, nhưng trong hai năm này, sư phụ dường như chưa bao giờ đi động qua quyển Tạng kinh kia. . . . . ."

"Chẳng lẽ chính là vì người sửa lại kinh thư của Biệt Ly, hắn liền giận chó đánh mèo với ngươi?" Vô Vi Tử hỏi.

"Sư phụ nếu thật sự giận chó đánh mèo với tôi, kia trái lại là chuyện tốt rồi. . . . . ." Vũ Văn thở dài một hơi, "Một ngày nào đó hai năm sau, tôi lại lần nữa chui vào thư phòng lật xem tạp thư, đột nhiên phát hiện hai quyển kinh thư không thấy nữa, thay vào đó, là một quyển bản dịch《 Đại Tàng Mật Yếu 》khác của sư phụ viết, một quyển này xem ra tựa hồ là tiếp theo của quyển đầu. Khi đó tôi thập phần mất mác, cho rằng sư phụ ngay cả nhìn cũng không nhìn đã đem kinh thư quyển đầu cất giấu, tâm tính thiếu niên của tôi phát tác, nhất cổ tác khí (một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm) đem sách kinh thư trông hồ lô mà vẽ gáo (đây là câu thành ngữ, mô phỏng đơn giản một điều gì đó, một thứ gì đó) chuyển thành Phạn văn, sau đó lại ở trên bản dịch của sư phụ trắng trợn sửa. Lần này tiến triển rất nhanh, chỉ dùng một năm đã hoàn thành bản dịch."

(nhất cổ tác khí: Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)

"Haha. . . . . .Ngươi nói ngươi không thích học pháp thuật, nhưng ngươi dụng tâm nặng như vậy tạo thành hai quyển kinh thư, nhất định đã đem chúng nó chặt chẽ ghi tạc trong lòng! Đúng không?" Vô Vi Tử cười ha hả.

Vũ Văn trầm mặc không nói, tựa hồ bị Vô Vi Tử nói trúng tâm sự.

"Ai da! Tay của tui!" Đang đào hố Đinh Lam bỗng nhiên đau đớn kêu một tiếng, kinh động đến Vũ Văn và Vô Vi Tử cách đó không xa, hai người giương mắt nhìn lên, nguyên lai là Đinh Lam vô ý bị một mảnh dầm gỗ nhỏ trên cán xẻng đâm vào ngón tay.

"Không phải là cái dầm thôi sao, hô to gọi nhỏ!" Đường Khảo khinh thường trừng mắt liếc Đinh Lam.

"Ta khinh, tay đứt ruột xót a! Chờ tớ nhổ ra đâm vô tay cậu, xem cậu có kêu không!" Đinh Lam sờ soạng, nhịn đau đem dầm gỗ thật nhỏ rút ra, còn liên tiếp ở trên ngón tay bị thương thổi phù phù.

Vũ Văn nhìn Đinh Lam, như có điều suy nghĩ mà thấp giọng nói: "Đâm vào trên tay, còn có thể rút ra, đâm vào trí nhớ trong đầu, lại vĩnh viễn không thể biến mất được. . . . . ."

"Chẳng lẽ hai quyển Tạng kinh này, lại có nguy hại cực đại?" Vô Vi Tử nghiêm nghị hỏi.

Vũ Văn vẫn chưa trực tiếp trả lời vấn đề của Vô Vi Tử, nói tiếp: "Mùa đông năm 18 tuổi, sư phụ gọi tôi đến thư phòng gặp thầy, tôi vừa vào thư phòng, liền nhìn thấy trong tay thầy cầm bốn quyển kinh văn hai Hán hai Tạng kia. Trong lòng tôi còn âm thầm cao hứng, nghĩ đến cho dù sư phụ mắng tôi một trận cũng tốt, chí ít thầy đã thấy được những chuyện tôi đã làm. Nhưng sư phụ cái gì cũng không nói, chỉ trước mặt tôi, cầm bốn quyển kinh thư kia ném tất cả vào chậu than! Chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa đã đem quyển sách liếm ăn sạch sẽ, chỉ lưu lại một đống tro tàn. Tôi kinh ngạc nhìn đống tro tàn kia, đem hai quyển kinh thư cao thấp trong lòng cực nhanh hồi tưởng một lần, tiếp đó tôi liền phát hiện, mình đã đem《 Đại Tàng Mật Yếu 》nhớ kỹ một chữ cũng không sót. Tiếp đó, sư phụ vẻ mặt trang trọng đưa tay điểm điểm ót của tôi, rồi đem tôi đẩy ra khỏi thư phòng. Từ đó nhiều năm về sau, sư phụ không còn đề cập về chuyện hai quyển kinh thư này nữa."

Đường Khảo bỗng nhiên nhảy ra khỏi hố đất vừa đào, khoa tay múa chân với thi thể Austin, đối với Vũ Văn làm một động tác tay ném xuống, Vũ Văn biết bọn họ đã đào xong hố đất, liền gật đầu.

Nhìn thấy thân hình thon dài của Austin bị Đường Khảo và Đinh Lam hợp lực đẩy vào trong hố, Vũ Văn hơi lắc đầu, lại tiếp tục nói với Vô Vi Tử: "Thời gian trôi qua rất nhanh, năm tôi 24 tuổi, sư phụ đột nhiên gọi tôi và Lục sư đệ cùng đi thực hiện một nhiệm vụ, mục tiêu. . . . . .Thanh Hải núi Côn Lôn."

Trong không khí âm lãnh, Vũ Văn mỗi lần mở miệng nói chuyện đều thở ra một đoàn bạch khí. Bao quanh từng cụm sương mù, là một hồi chuyện cũ không dám nhớ lại.

"Đây là lần đầu tiên tôi lấy thân phận người dẫn đường Hoàng Tuyền xuất hành. Lục sư đệ so với tôi nhỏ hơn ba tuổi, đối với lần đầu ra ngoài thự hiện nhiệm vụ phi thường hưng phấn, nhưng tôi trước khi xuất hành một ngày tâm thần không yên, ở trên giường trằn trọc, mãi đến tối khi sư phụ đến phòng tôi, giao cho tôi một phong mật thư niêm phong bằng mực đỏ, phân phó tôi đến lúc nguy cấp mới có thể mở ra, tôi mới yên tâm ngủ một giấc an ổn. Trải qua vài ngày đường sá xa xôi, tôi mang theo Huyền Cương cùng Lục sư đệ chạy tới thị xã Cách Nhĩ Mộc phía bắc núi Côn Lôn, vừa xuống tàu hỏa, liền có bằng hữu Đạo gia tiếp ứng."

"Bằng hữu Đạo gia? Chẳng lẽ là hậu nhân của Hỗn Nguyên Phái?" Vô Vi Tử hơi lắp bắp kinh hãi.

"Vâng!" Vũ Văn gật đầu, "Đạo giáo Hỗn Nguyên phái từ cuối thời Minh triều đem đạo trường thiết lập tại chân núi Côn Lôn, qua nhiều năm như vậy đã dần sa sút, khi đó, chỉ còn không đến 10 người. . . . . .Kỳ thật nhiệm vụ này, chính là bọn họ hướng sư phụ tôi đưa ra ủy thác. . . . . ."

Vũ Văn lời còn chưa dứt, Vô Vi Tử đột nhiên đưa tay nắm chặt cánh tay Vũ Văn, "8 năm trước, Đạo gia Hỗn Nguyên phái trong một đêm biến mất hầu như không còn, toàn cảnh nguyên nhân sự tình không người biết rõ, mà thành một việc thuật môn huyền án. Đây. . . . . .Thật đúng là cùng ngươi có liên quan?" Vũ Văn thấy lão nhân thần tình có chút kích động, tâm trạng không khỏi có chút bất an, nhưng y nghĩ nghĩ, vẫn quyết định đem chân tướng nói thẳng ra.

"Tiền bối xin buông tay, tôi sẽ hướng người nhất nhất giải thích." Trên mặt Vũ Văn có chút trấn tĩnh.

Vô Vi Tử ngẩn ra, lập tức phát giác mình thất thố, nhanh chóng buông tay.

"Hậu nhân Hỗn Nguyên phái của xã hội hiện đại, đã ít lại dựa vào đạo trường cúng bái mưu sinh, bọn họ trải qua một loại cuộc sống nửa ẩn cư, chỉ dựa vào giữa tháng tư đến tháng chín hàng năm, lên núi thu gom thảo dược quy hiếm mà sống. Từ sau khi trấn Cách Nhĩ Mộc này bởi vì tu kiến đường sắt Thanh - Tạng mà trở thành điểm chuyển tiếp, bọn họ mới dần gia tăng liên hệ cùng bên ngoài. Một ngày nào đó, giữa đoạn Ngọc Hư Phong phía tây đèo Côn Lôn xảy ra một trận tuyết lở nhỏ, hai vị môn nhân Hỗn Nguyên phái lên núi hái thuốc phát hiện vị trí tuyết lở lộ ra một sơn động vĩ đại, nhưng khi bọn họ muốn đi vào tìm kiếm, lại chỉ có thể xâm nhập đến vị trí không đến 50 thước, đã bị một dị linh kết giới thật lớn ngăn trở! Chưởng môn Hỗn Nguyên phái. . . . . ."

"Vân Lộ Tử!" Vô Vi tử đột nhiên xen mồm nói.

"Đúng, chính là Vân Lộ đạo nhân!" Vũ Văn có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Vô Vi Tử, lại nói tiếp: "Chưởng môn Vân Lộ Tử thăm dò nhiều lần, chỉ cảm thấy trong động tà khí bức người, chẳng biết bên trong đến tột cùng ẩn giấu thứ âm tà gì. Kết giới kia cũng không phải trung thổ pháp môn bố trí, Vân Lộ Tử không cách nào tìm hiểu thật hư, chỉ sợ thời gian trì hoãn sẽ có dị vật hiện thế, liền ủy thác Biệt Ly tiên sinh kiến thức rộng rãi tương trợ. Tôi đối với việc sư phụ mình không đích thân khởi hành, chỉ phái tôi và Lục sư đệ đi trước. Tôi nghĩ việc này không giống bình thường, Biệt Ly tiên sinh nhất định sẽ đuổi tới sau, mà bảo tôi và Lục sư để tiên phong, đại khái là cảm thấy tôi đọc sách rất nhiều, có thể xem trước một chút lai lịch của kết giới thần bí. Bây giờ trở về nhớ lại, việc này nào có đơn giản như vậy. . . . . ."

Nói xong, Vũ Văn từ trong túi quần lấy ra thuốc lá, nghĩ muốn thay mình châm một điếu, nhưng tay cầm bật lửa kia đã run nhè nhẹ, y thử đánh nhiều lần, đều không đánh được lửa. Vũ Văn có chút cáu kỉnh đem bật lửa thả lại trong túi quần, rồi đem điếu thuốc trên môi xé xuống, ở trong lòng bàn tay dùng sức nhào nặn thành từng mảnh.

"Khi đó đã là giữa tháng 10, trên núi Côn Lôn gió lạnh nổi lên bốn phía, không khí loãng, Lục sư đệ còn chưa lên tới giữa sườn núi, đã bắt đầu có phản ứng cao nguyên (xảy ra khi thay đổi độ cao, càng lên cao áp suất không khí càng giảm nên một người quen sống ở đồng bằng, khi lên trên cao sẽ cảm thấy khó thở, chóng mặt và buồn nôn) rõ rệt, mà Huyền Cương đi theo chúng tôi cũng không thần tuấn như xưa nữa, có chút uể oải không vui. Chúng tôi và môn nhân Hỗn Nguyên phái tổng cộng 11 người, tảng sáng xuất phát, đi một chút lại dừng, mãi đến 5 6 giờ chiều mới đến cửa sơn động vĩ đại kia. Các đạo sĩ châm đuốc, mà tôi cùng Lục sư đệ lại giơ lên đèn pin, sau khi chui vào sơn động, tôi rất nhanh liền chứng kiến kết giới kỳ quái theo như lời Vân Lộ Tử kia. Kết giới này là có hình răng cưa bất quy tắc, cao thấp cuồn cuộn phong bế toàn bộ cửa động, bày ra một mảnh màu ám tím, mà khi Vân Lộ đạo nhân ý đồ dùng sức mạnh phù chú tiếp xúc với kết giới, trong kết giới sẽ nảy sinh âm thanh kỳ quái như tiếng sấm, phù chú cũng theo đó hóa thành tro bụi."

"Hỗn Nguyên phái tuy rằng đã lụi bại, nhưng đương gia chưởng môn Vân Lộ Tử của bọn họ lại là một vị Phù môn tài giỏi! , nếu ngay cả hắn cũng phá không ra kết giới, thì quả thực có chút quỷ dị rồi." Vô Vi Tử tựa hồ cùng Vân Lộ Tử là người quen cũ.

"Kỳ thật chuyện xảy ra sau này lại càng thêm quỷ dị!" Vũ Văn khẽ cắn ngón trỏ của mình, dường như làm vậy có thể khiến bản thân trấn định một chút, "Tôi mặc dù nhìn không ít dị sách, nhưng vẫn nhìn không ra lai lịch kết giới này, chỉ có lá gan lớn thò tay đụng vào kết giới ám tím kia, hy vọng có thể cảm ứng được nó đến tột cùng có loại nguồn gốc sức mạnh nào. Ai ngờ tôi mới vừa tiếp xúc, một loạt đai hình răng cưa liền "ba" một tiếng tiêu thất, mà trong động chẳng biết nơi nào truyền đến một tiếng người già nua, nhóm đạo nhân của Hỗn Nguyên phái nghe không hiểu thanh âm này đến tột cùng có ý tứ gì, đối với tôi và Lục sư đệ lại nghe tường tận, kia rõ ràng là có người dùng tiếng Anh nói ――"THE KEY!"

"THE KEY?" Vô Vi Tử sửng sốt, "Việc này liên quan gì đến chìa khóa?"

"Ôi. . . . . .Vấn đề của người, chính là vấn đề mà 8 năm nay mỗi ngày tôi đều tự hỏi." Vũ Văn thở dài, "Xông qua kết giới, chúng tôi liền có thể xâm nhập thêm 20 thước, nhưng cư nhiên lại nhìn thấy đạo kết giới thứ hai, lần này tôi tiếp tục đưa tay chạm vào kết giới, lại theo một tiếng "THE KEY" vang lên, kết giới lần nữa không công mà phá! Đang lúc môn nhân Hỗn Nguyên phái phát ra một tiếng reo hò, trong động đột nhiên bay ra một con quái điểu! Con quái điểu này hai cánh trong suốt, mỏ nhọn thật dài như một thanh trường kiếm, cánh bung rộng ra sau chừng hai thước, trên người đen vàng đan xen, nhìn qua giống như một con ong vò vẽ cực lớn!"

"Côn Lôn có loài chim, bề ngoài như con ong, chích thú thú chết, chích cây cây khô, tên là Khâm Nguyên. Các ngươi gặp phải Khâm Nguyên sao?" Vô Vi Tử hỏi.

"Đúng vậy, chúng tôi đụng phải chính là độc điểu Khâm Nguyên kia, nó nhanh như thiểm điện nhào tới, đem một đạo sĩ chích lăn trên mặt đất, đạo sĩ kia còn chưa hừ được một tiếng liền đoạn khí, trên mặt hiện ra một mảng màu đen chết chóc. Kịch biến xoay mình phát sinh, tôi cùng với Lục sư đệ còn non nớt nhất thời hoảng loạn thành một đoàn, cùng với những đạo nhân ở trong động chạy trốn tứ tán, may mắn Huyền Cương thấy biến không sợ hãi, nương theo vách động leo đến chỗ cao nhất, phi thân lên, từ giữa không trung đem quái điểu Khâm Nguyên kia đập xuống mặt đất, Vân Lộ Tử tức khắc cầm trong tay hai tờ Hỏa Muội phù xông lên phía trước, phù linh bùng lên, nháy mắt đem Khâm Nguyên đốt thành một đống chịt cháy."

Khẩu khí tự thuật của Vũ Văn bình tĩnh, Vô Vi Tử lại phảng phất thấy được một màn giật gân trong động năm đó.

"Quái điểu Khâm Nguyên này, e rằng là người năm đó lưu lại kết giới phong bế trong đó, Vân Lộ tử chỉ sợ nếu tiếp tục đi sâu, sẽ có càng nhiều nguy cơ không lường trước, liền đề xuất trước lui khỏi sơn động. Nhưng hai tầng kết giới sau khi chúng tôi mở ra, dưới ánh lửa chiếu rọi, tầng kết giới thứ ba rõ ràng ngay phía trước không đến 10 thước. Mặt sau kết giới kia nổ lên u quang lam sắc, tựa như có rất nhiều tia sáng nhấp nháy, lòng hiếu kỳ thật lớn bao phủ mọi người có mặt ở đây, trừ bỏ Vân Lộ Tử ra, đạo sĩ khác rốt cuộc không ai nguyện ý lui về, bọn họ hoàn toàn quên mất thi thể đen sì trên mặt đất kia. Mà tôi dưới ánh mắt chờ đợi nóng bỏng của các đạo nhân ki, cũng chậm rãi thong thả đi tới trước kết giới, Không ngoài sở liệu, theo tiếng "THE KEY" thứ ba vang lên, một tầng chắn cuối cùng tiêu thất, đầu tiên đập vào trong mắt tôi, là một lốc xoáy đen dựng đứng, rộng chừng năm sáu thước, bên ngoài lốc xoáy này kim quan lập lòe, trung tâm lại một mảnh ám tối hư hảo vô pháp nhìn thấu, toàn bộ lốc xoáy như một thông đạo thật lớn chẳng biết thông tới đâu! Mà khi đoàn người chúng tôi còn chưa từ trong khiếp sợ tỉnh lại, một cỗ gió lốc thình lình từ trong lốc xoáy gào thét chui ra, trong phút chốc đem toàn bộ đuốc đều thổi tắt! Trong sơn động nháy mắt lâm vào hắc ám vô tận."

Nói tới đây, Vũ Văn tạm ngừng một chút, sau khi hít sâu một hơi, y tựa hồ mới có dũng khí tiếp tục tự thuật.

"Tôi và Lục sư đệ vội vã mở đèn pin, nhưng phát hiện ánh đèn pin căn bản chiếu không sáng quá hai bước, bóng tối vừa trầm xuống kia cư nhiên giống như thể rắn hữu hình, ngay cả tia sáng cũng vô pháp xuyên qua. Vân Lộ Tử bên cạnh tôi hô to một tiếng chạy mau, mạnh đẩy tôi cùng Lục sư đệ một phen, chúng tôi hai người tỉnh tỉnh mê mê xoay người sang nơi khác, bắt đầu hướng cửa động chạy trốn, còn chưa chạy được 5 bước, phía sau lại vang lên một mảnh tiếng nổ vang của Hỗn Nguyên Hỏa phù, giống như có quái vật đáng sợ gì đó từ trong lốc xoáy kia xuất hiện, toàn bộ đạo sĩ Hỗn Nguyên phái đều dốc hết toàn lực công kích quái vật kia, tôi không cam tâm cứ như vậy đào tẩu, xoay người đối với hắc ám ném ra vài thanh hư linh kim thương, nhưng tựa như đá chìm đáy biển không chút phản ứng nào, mà Lục sư đệ chuyên tu hư linh hỏa, liền một hơi hướng chỗ sâu trong hắc ám kia oanh xuất hơn 10 đại hỏa cầu, đáng tiếc vẫn như cũ vô dụng. Theo một tiếng lại một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, tiếng nổ vang của Hỗn Nguyên Hỏa phù cũng bắt đầu trở nên thưa thớt, tôi cùng Lục sư đệ đều minh bạch, các đạo sĩ đang từng người một bị quái vật sát hại. Đột nhiên, Vân Lộ Tử mặt đầy máu thoáng xuất hiện dưới ánh đèn pin của chúng tôi, trên mặt hắn thần tình vặn vẹo đáng sợ khiến chúng tôi đều sợ đến thụt lùi từng bước. "Còn không mau đi!" Vân Lộ Tử lưu lại câu nói sau cùng, liền bị một cỗ sức mạnh vô hình lần thứ hai túm vào trong bóng tối. Tôi rốt cuộc không còn lòng dạ nào chống cự với quái vật trong động nữa, vội vã lôi kéo cánh tay của Lục sư đệ trốn ra ngoài, nhưng khi chỉ còn cách động khẩu hơn 10 thước, Lục sư đệ đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, sức mạnh nào đó đem hắn từ trong tay tôi kéo trở về. Tôi hô lớn tên hắn, nhưng trong bóng tối không ai lên tiếng trả lời. . . . . .Ngay khi tinh thần tôi sắp sụp đổ, tôi cảm giác được Huyền Cương soạt qua bên chân tôi, vọt vào trong động. Theo một trận tiếng sủa của Huyền Cương cùng thanh âm xé đập kịch liệt, Huyền Cương cư nhiên kéo Lục sự đệ trở lại bên chân tôi, chẳng qua sắc mặt Lục sư đệ đã tái nhợt hôn mê bất tỉnh. Trong kinh hỉ, tôi bất chấp tất cả, đem Lục sư đệ khiêng lên hướng ngoài động chạy ra."

Nghe đến đó sắc mặt Vô Vi Tử cực kỳ trang nghiêm, tuy rằng Vũ Văn hiện tại vẫn đứng trước mặt ông, nhưng ngay cả Vân Lộ Tử cũng không thể chạy thoát khỏi nơi đó, thì hai người trẻ tuổi khi ấy thật có thể thoát khỏi tử địa sao?

"Vừa chạy ra cửa động, dưới chân tôi đã bị vấp một tảng đá nặng nề té nhào, kéo theo Lục sư đệ ngã văng ra ngoài, nhưng khi tôi đang nương theo tia sáng mỏng manh ngoài động nhìn xuống dưới, tay chân nhất thời trở thành một mảnh lạnh lẽo, đùi phải của Lục sư đệ không còn nữa! Gốc đùi của hắn một mảnh huyết nhục mơ hồ, da thịt quái dị lật hướng ra phía ngoài, dườn như là bị một sức mạnh nào đó cưỡng chết đem chân hắn xé xuống! Tôi xông lên trước ôm lấy sư đệ, cảm giác được hô hấp của hắn đã phi thường mỏng manh. Mà ngay phía sau tôi, Huyền Cương đối diện sơn động phát ra tiếng gầm không ngớt, một loại tiếng thở dốc quái dị chưa từng nghe qua chậm rãi tiếp cận cửa động. Thời khắc nguy cấp, tôi vạch tìm phong thư sư phụ giao cho tôi. . . . . .Mặt trên viết, cư nhiên là một đoạn ngắn Phạn ngữ kinh văn tôi rất tinh tường! Phần đuôi bức thư, là bút tích của sư phụ -- đem đoạn kinh văn này dùng máu tươi viết lên người Tiểu Lục, hợp lực hai người, sức mạnh vô địch!"

"Chẳng lẽ. . . . . .Ngươi dùng là Huyết Cố Hàng Ma Chú!" Vô Vi Tử không nhịn được phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Vũ Văn đau thương cười, đáp: "Đúng là Tạng Mật cấm chú kia ―― Kim Cương Huyết Cố Hàng Ma Chú! Đối với tôi khi đó trong đầu đã trống rỗng, làm sao hiểu được gì nhiều nữa, chỏ lo lấy tay chấm lấy máu tươi ở vết thương trên đùi Lục sư đệ, đem 10 chữ Phạn văn kia viết trên mặt Lục sư đệ. Vừa hoàn thành xong huyết thư, trong lòng tôi đột nhiên toát ra nội dung của hai quyển Tạng kinh hao tốn ba năm sửa chữa kia, trong lúc vô thức, văn tự trong hai quyển Tạng kinh lại dung tụ thông suốt, khiến tôi nháy mắt lĩnh hội tinh yếu của cấm chú. Ngay sau đó, tôi vô sự tự thông nâng Lục sư đệ dậy, để mặt hắn xoay về hướng sơn động, tay phải dán sau đầu hắn, trong miệng bắt đầu niệm kinh văn, khi ngay tại cửa động chậm rãi hiện ra một bóng đen thật lớn, tôi cũng khởi động Huyết Cố Cấm Chú. . . . . ."

"Ta hiểu rồi. . . . . ." Vô Vi Tử nhịn không được phát ra một tiếng than thở, "Tương truyền nắm giữ Tạng Mật Kinh Yếu, vốn tên là Kim Cương Thừa, kẻ hộ pháp, sức mạnh vô địch, Thừa, còn là chỉ vật dẫn, Tạng Mật xưa nay nhấn mạnh "Thể xác và tinh thần như một", nếu muốn phát huy sức mạnh cường đại, thì phải có vật dẫn tương ứng để hy sinh. Kim Cương Huyết Cố Hàng Ma Chú này bị người đời sau cấm dùng, đại khái chính là vì nó mỗi lần khởi động, đều phải dùng mạng người để làm vật dẫn. Tuy rằng uy lực vô cùng, nhưng tàn sát quá nặng, thật sự không phải là người trong Phật môn có thể dùng."

"Dù sao mọi thứ trên thế gian này, cuối cùng vẫn phải tuân theo định luật bảo toàn năng lượng. Cho nên. . . . . .Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục sư đệ biến thành một luồng khói nhẹ, từ trong tay tôi chậm rãi tiêu tán. . . . . ." Trong thanh âm của Vũ Văn tràn ngập thống khổ.

"Quái vật trong động kia đến tột cùng là thần thánh phương nào?" Vô Vi Tử khẽ thở dài, chuyển hướng hồi ức của Vũ Văn.

Vũ Văn hồi tưởng lại chuyện cũ, trong lòng vẫn là một mảnh mê man, "Quái vật kia đến tột cùng là cái gì, tôi đến giờ vẫn không hề biết, Huyết Cố Cấm Chú uy lực vĩ đại, nháy mắt đã đem thứ đó oanh về trong hư không, mà sơn động chấn động kịch liệt, cũng dẫn đến tuyết lở lần hai, đem cửa động hoàn toàn vùi lấp. Nếu không phải Huyền Cương phản ứng nhanh nhẹn, kéo tôi từ chỗ nào đó cực nguy hiểm của sườn núi trượt xuống dốc núi, e rằng tôi cũng bị chôn theo rồi. Tôi theo sườn dốc phủ tuyết lăn xuống giữa triền núi, hôn mê hơn nửa đêm, Huyền Cương dùng thân hình của nó thay tôi giữ ấm, mới không đông chết trên núi. Mà khi tôi thương tích đầy mình trở lại Cách Nhĩ Mộc, người đầu tiên nhìn thấy, chính là sư phụ của tôi. . . . . .Thầy vẫn luôn đi theo tôi, dùng ánh mắt xuyên thấu hết thảy nhìn toàn bộ sự tình phát sinh, nhưng không đưa tay ra kéo chúng tôi . . . . . .Sau khi nhìn thấy tôi, sư phục chỉ nói một câu, câu nói kia chính là ―― Về nhà thôi!"

"Về nhà thôi!" Đường Khảo và Đinh Lam đột nhiên thở hồng hộc chạy tới, "Cuối cùng cũng làm xong rồi!"

Vũ Văn nhìn thoáng qua hố đất mai táng Austin, hiện tại nơi đó đã bị san bằng, ngay cả lớp đất đào ra, cũng bị Huyền Cương dùng móng đều đều trải tán ra, chờ sau trận mưa này kết thúc, ở đây sẽ không lưu lại bất luận dấu vết đào móc nào.

"Đi thôi, chúng ta về nhà!" Vũ Văn mỉm cười với hai người trẻ tuổi, trong ánh mắt lại khôi phục một mảnh trong suốt và kiên định.

Vô Vi Tử nhẹ nhàng lắc đầu, thừa lúc hai người trẻ tuổi không chú ý, lặng lẽ nói với Vũ Văn: "Tôi đã hiểu được cậu vì sao nổi loạn xuất sư môn rồi, THE KEY!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.