Hoàng Tuyền Dẫn Lộ Nhân Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 49: Sinh tử



Bách Diệp vội vã ứng chiến, nhất thời cảm thấy Đinh Lam trước mắt dường như đã đổi thành người khác, thanh chiến đao này mặc dù chỉ dùng động tác cực kỳ đơn giản chém ngang chém thẳng, nhưng mỗi một chiêu đều tràn ngập sức mạnh bá đạo, Bách Diệp nếu không xuất toàn lực ngăn chặn, e rằng tùy thời đều có thể cả người lẫn thương đều bị chém thành hai đoạn.

"Chẳng lẽ thật sự là linh hồn của người chết cổ đại đã nhập vào người Đinh Lam?" Bách Diệp từng xem qua quyển hồi ký khẩu thuật của nô lệ Ba Tư nọ, đối với cái tên Kake Andalusia này thập phần quen thuộc, bởi vì chủ nhân của nô lệ Ba Tư nọ chính là Kake Andalusia. Theo hồi ký ghi lại, Kake khi còn sống vốn là một quý tộc vùng đông bắc tỉnh Khorasan Ba Tư cổ, gã từng là một công tượng kỹ năng rèn hoàn mỹ, vừa là một vị danh tướng dũng mãnh thiện chiến. Thế kỷ thứ 8 công nguyên, Kake từng dẫn theo người Ba Tư anh dũng chống lại ý đồ thống trị Ba Tư của người Ả Rập, về sau người Ả Rập của vương triều Abbas phản bội các quý tộc Ba Tư, thành lập vương triều Tahir đặt xuống nền móng vững chắc. Nếu không phải vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở Trung Quốc, chôn thây nơi dị quốc tha hương xa xôi, sau khi trở lại Ba Tư Kake rất có thể sẽ trở thành vương giả cát cứ một phương, mà vương triều Tahir như phù dung sớm nở tối tàn kia cũng sẽ không đoản mệnh như thế. Với chí nguyện chấn hưng vinh quang Ba Tư cổ Austin ngàn dặm xa xôi đến đây thu hồi ái đao của Kake, ý nghĩa của việc này về mặt tinh thần e rằng lớn hơn cả sự sắc bén của bảo đao nữa. . . . . .

Mắt thấy Đinh Lam sau khi tỉnh dậy lại càng trở nên dũng mãnh, Vũ Văn rốt cuộc đã chứng thật suy đoán của mình, Đinh Lam vừa rồi bị thương hôn mê, chính là lúc ý thức bản thân tương đối suy yếu, vong hồn ẩn núp trên tà binh liền bắt đầu chộn rộn, một khi thời gian dài không có ý chí từ bên ngoài quấy nhiễu, ý thức của vong linh này sẽ chậm rãi nắm quyền chủ đạo thân thể Đinh Lam.

Mặc dù Vũ Văn tạm thời đem cừu hận của Kake Andalusia dẫn tới trên người Bách Diệp, gia tăng một người giúp đỡ cường đại, nhưng trong lòng y lại cao hứng không nổi, nếu vẫn để cho Kake chiếm cứ thân thể Đinh Lam, ý thức của Đinh Lam còn quay về được sao? Nhưng cục diện lúc này như vậy, cũng chỉ cầu có thể tốc chiến tốc thắng, sau khi giải quyết Bách Diệp rồi quay lại để ý đến Đinh Lam.

Cánh tay phải Bách Diệp có thương tích, thập tự thương vốn linh động hữu lực đều chỉ có thể phát huy ra bảy thành, đụng độ kẻ có kinh nghiệm sa trường như Kake Andalusia, nhất thời lâm vào khổ chiến, đột nhiên nửa đường lại nhảy ra Vũ Văn và Huyền Cương, Bách Diệp không khỏi bị quản chế tứ bề, bị ép từ trên khán đài thối lui đến giữa sân bóng. Một bên quan sát cuộc chiến Đường Khảo âm thầm xiết chặt nắm tay, chỉ hy vọng Bách Diệp đáng ghét chưa đến mười chiêu đã bị trảm dưới đao của Đinh Lam, nhưng cậu liếc mắt nhìn Phương Hân bên cạnh, lại thấy trên mặt nàng biểu tình phức tạp, rốt cuộc nhìn không ra nàng đến tột cùng đang lo lắng cho ai, trong lòng Đường Khảo không khỏi có chút tư vị không tốt.

Mặc dù Bách Diệp rơi xuống thế hạ phong, nhưng tiến thoái có trật tự, phòng thủ đúng cách, trong lúc nhất thời cũng còn có thể miễn cưỡng chống đỡ. Nhưng Kake tính tình táo bạo năm đó trên chiến trường đều là đấu đá lung tung hai ba chiêu đã định đoạt thắng bại, có bao giờ đánh qua thế giằng co như vậy? Gã rốt cuộc kiềm chế không được tính điên cuồng quá độ, thời điểm vung tay hô to, trên đất bằng phẳng nhất thời cuồn cuộn nổi lên một trận cát bụi dữ dội! Trong phút chốc, bão cát tung bay già thiên tế nhật (che bầu trời, phủ mặt trời) , cư nhiên chắn cả ánh sáng từ hai trụ đèn thật lớn, tầm mắt mọi người đều trở nên mơ hồ. Bởi vì nhìn không rõ đối thủ, trong kịch chiến Bách Diệp và Vũ Văn cũng buộc tách ra.

Chiêu thức ấy Vũ Văn khi từng đối chiến với Tùy Lăng đã từng thấy qua, nhưng giờ phút này cùng luồng cát cuồng có hình dạng thật kia so sánh, Tùy Lăng bất quá chỉ là đứa nhỏ chơi trò xây lâu đài cát bằng xô bùn lật úp.

"Xích. . . . . ." Theo không trung truyền đến một tiếng thở trầm trọng, cát mịn đang điên cuồng đập vào mặt mọi người đột nhiên ngừng lưu động, rồi đứng yên trôi nổi giữa không trung, hạt cát màu vàng nhạt tràn ngập cả không gian của sân bóng. Vũ Văn đưa tay khuấy đám cát trước mắt, mặc dù có thể gạt ra hai bên, nhưng đám cát mịn phảng phất như đều thoát khỏi sức hút của trái đất, không hề rơi xuống mặt đất. Ngay sau đó, tiếng ngựa hí réo rắt vang lên bên tai Vũ Văn và Bách Diệp, trong lòng hai người hiểu rõ, đây là chiến mã sa mạc Kake triệu hoán.

"Hừ hừ. . . . . .Kỵ binh Ba Tư sao?" Bách Diệp phát ra một trận cười lạnh âm trầm, trong khoảnh khắc giơ lên cao thập tự thương trong tay, một luồng sóng ánh sáng màu lam từ mũi dao trên thương bắn nhanh lên bầu trời, cũng hướng bốn phía khuếch tán ra. Dưới cột sáng màu xanh đậm bao phủ, hạt cát trôi nổi bên người Bách Diệp đột nhiên đều rơi trên mặt đất, từ từ tích lũy thành hình, chậm rãi biến ảo thành một con ngựa cát cao lớn.

Vũ Văn không khỏi thất kinh, tất cả hành động của Bách Diệp làm đều giống với Tùy Lăng, hắn đúng là muốn cùng Kake ở trên ngựa quyết một phen thắng bại! Nhưng vì sao hắn cũng có thể dùng phương pháp triệu hoán ngựa cát tương đồng vậy chứ?

Ngựa cát sau khi thành hình, Bách Diệp xoay mình lên ngựa, mạnh túm dây cương, tuấn mã màu bụi đất nọ bị đau hí vang, lui về phía sau nhập vào trong bức màn chắn do cát mịn cấu thành, trong nháy mắt đã không còn nhìn thấy thân ảnh của Bách Diệp nữa.

Vũ Văn thoáng nhìn hai bên, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy nơi nơi một mảnh cát vàng, cũng không biết Bách Diệp và Đinh Lam đều thối lui đến vị trí nào, y không nhịn được cắn răng một cái, cả giận nói: "Chẳng lẽ là khi dễ ta không ngựa, không mang theo ta chơi đùa phải không?" Vũ Văn chợt quay hướng không trung huýt gió một tiếng, đột nhiên bị cát bụi tung bay tách ra Huyền Cương nghe được tiếng huýt gió, lập tức nghe tiếng chạy đến tựa bên chân Vũ Văn.

"Anh bạn già, có nguyện ý vui đùa lại chút trò khi còn bé chúng ta thường chơi không hả?" Vũ Văn dùng nửa khẩu khí thương lượng nói với Huyền Cương, rồi vỗ vỗ đầu vai nó. Huyền Cương ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vũ Văn, ánh mắt dần dần trở nên mênh mông, thình lình toàn thân căng thẳng, đem một miệng răng sắc cắn đến vang kèn kẹt. Vũ Văn vừa thấy, lập tức lui về sau hai bước, chờ Huyền Cương biến hình.

Thời khắc thoáng qua đó, hư ảnh cự lang màu u lam hiện lên trên đầu Huyền Cương, hư ảnh hình sói này ngẩng đầu ưỡn ngực giãn thân hình ra, rồi đột ngột hạ xuống, cùng Huyền Cương dung hợp một chỗ. Theo hư ảnh trở về vị trí cũ, thân thể Huyền Cương kéo căng thoáng buông lỏng, khung xương toàn thân cư nhiên khanh khách rung động, cơ thể sung mãn cũng chậm rãi bành trướng, chỉ chốc lát sau, thân hình Huyền Cương liền lớn hơn gấp hai lần so với lúc trước, trở thành một cự lang màu đen cao hai thước!

"Qua 10 tuổi, ta vẫn chưa từng cưỡi sói. . . . . ." Vũ Văn gãi gãi đầu, "Ngươi nên kiềm chế chút." Bởi vì không thể như Bách Diệp và Kake huyễn hóa ra yên ngựa, bước lên sống lưng Huyền Cương Vũ Văn chỉ có thể gắt gao níu đám lông rậm trên cổ Huyền Cương, rồi thả thấp trọng tâm, cơ hồ là nằm trên lưng Huyền Cương.

Bốn phía yên ắng chết chóc, cát vàng trôi nổi giữa không trung vươn tay liền có thể đụng tới, làm người ta phảng phất như đang trú thân vào sâu bên trong một phần mộ nào đó, không cầm nổi lòng muốn há to miệng hít thở. Đường Khảo và Phương Hân nhìn không rõ tình huống bên trong sân bóng, khó tránh khỏi thấp thỏm bất an, nhưng hai người không hề chú ý tới, khi bão cát vừa rồi đột nhiên dậy lên, bọn họ cũng không tự giác mà nắm tay nhau, mười ngón gắt gao đan cùng một chỗ.

Thình lình, tuấn mã dưới thân Kake phát ra tiếng phì phì trong mũi, tất cả cát sỏi trong nháy mắt đều mất đi sức chống đỡ, "xào xạc" rơi trên cỏ, sân bóng phủ kín thảm cỏ trong nháy mắt biến thành sa mạc khô cằn tràn ngập cát vàng.

"Đều có vật để cưỡi rồi sao?" Kake nghèn nghẹt hỏi một câu, liền tự mình kéo lui ngựa về phía sau, thẳng đến trung tâm sân bóng mới xoay người lại. Bách Diệp và Vũ Văn đều hiểu được, đây là để tạo khoảng cách dễ dàng xung kích, bọn họ cũng học theo bộ dáng của Kake đều tự lui ra phía sau ba bốn mươi thước, chiếm cứ hai điểm phạt góc.

Ba kỵ sĩ cao lớn uy mãnh tương hỗ thành thế góc cạnh, sau một hồi đối mặt với nhau, tiếng vó ngựa đột ngột vang lên! Ba người cơ hồ đồng thời thúc giục vật cưỡi dưới hông. Hai người Bách Diệp và Kake mặt đối mặt phát động trùng kích, Vũ Văn thì đem hư linh thương đỉnh ngang kẹp dưới nách, cưỡi Huyền Cương chạy như bay, hướng điểm giữa hai người sắp giao hội phóng đi.

Tốc độ của hai con ngựa cát càng lúc càng nhanh, Kake âm thầm nắm chắc tà binh trong tay, chỉ chờ một khắc hai ngựa giao thoa kia, liền đem đối thủ chém xuống ngựa. Nhưng Vũ Văn đoán chừng Bách Diệp chưa chắc sẽ bị Kake một phát đánh rơi, liền đem Huyền Cương thúc đẩy tốc độ của nó đến cực hạn, dự định sau khi Bách Diệp và Kake giao thoa, sẽ từ mặt bên truy cản Bách Diệp, cho hắn một kích chí mạng.

Ngay khi khoảng cách giữa ba người còn chưa đến mười thước nữa, chuyện tình không tưởng đã xảy ra, trong nháy mắt, Vũ Văn chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt đột nhiên nổi lên biến hóa, thật giống như vị trí của mình và Bách Diệp thoáng chốc đổi chỗ, hiện tại chính là Kake đang đâm đầu hướng Vũ Văn vọt mạnh sang!

Biến cố xoay mình phát sinh, đã không cho phép Vũ Văn kịp kinh ngạc và suy nghĩ, y lập tức hóa hư linh thương trong tay thành trạng thái hư vô, sợ thương tổn thân thể Đinh Lam, Huyền Cương cũng như phản xạ có điều kiện nghiêng thắt lưng lách mình, muốn né sang một bên, nhưng Kake không như Vũ Văn cố kỵ như vậy, gã chỉ tức giận đối thủ trước mắt vì sao đột nhiên biến hóa thành thằng cha khác chẳng dính dáng gì, trường đao trong tay vẫn như cũ bình bình hướng phía Vũ Văn quét tới.

Tốc độ cực nhanh tạo thành thương tổn khó có thể khống chế, Huyền Cương không thể trơ mắt nhìn Vũ Văn bị tà binh gây thương tích, nó mạnh cong người, đem Vũ Văn từ trên người hất xuống, sau đó giơ lên cự trảo lăng không chụp đến, cư nhiên đem đầu tuấn mã huyễn sa dưới thân Kake đánh một phát nát bấy! Kake mắt thấy cự lang giương nanh múa vuốt nháy mắt đánh gục vật cưỡi, trường đao Shamshir trong tay lập tức chuyển hướng, cắm thật sâu vào trong cơ thể Huyền Cương. Sức mạnh tà binh không phải chuyện đùa, Huyền Cương nhất thời phát ra một tiếng rú thảm, nhưng tốc độ của nó và Kake vọt tới trước đều thật sự quá nhanh, động năng cự đại khiến nó thân bất do kỷ một đầu đụng hướng trước ngực Kake. Bị vong hồn Kake thao túng Đinh Lam đã sớm vết thương đầy mình, vừa rồi trong truy kích cùng Bách Diệp vừa khiến thể lực của người thanh niên này cạn kiệt nghiêm trọng, lúc này lại bị Huyền Cương mình đồng da sắt nặng nề va chạm, vô luận sức mạnh tinh thần của Kake cường đại thế nào, thân hình thường nhân yếu ớt này cũng đã gánh không nổi nữa, cả người nhất thời cuộn thành một đoàn, từ trên ngựa té ngã.

Con ngựa cát bị Huyền Cương đánh chết nọ mặc dù ngay cả đầu cũng không còn, nhưng tác dụng quán tính vẫn khiến thân của con ngựa không đầu này tiếp tục xông về phía trước, bị Huyền Cương ném đến giữa không trung Vũ Văn tránh né không kịp, chỉ có thể kiên cường thừa nhận cỗ trùng kích này. Người ngựa chạm vào nhau, Vũ Văn nhất thời đau đớn hô một tiếng, sau khi hạ xuống còn trên mặt cát liên tiếp quay cuồng hơn vài vòng, mãi đến lúc này, ngựa cát không đầu mới hiện ra nguyên hình, tán thành một bãi cát vàng.

Mắt thấy Huyền Cương và Đinh Lam đều đã không cách nào đứng thẳng nữa, Vũ Văn bị thương nhẹ hơn vừa muốn nhịn đau đứng dậy, Bách Diệp lại như quỷ mị từ sườn bên điều khiển ngựa phóng ra, dùng cán đuôi thập tự thương hung hăng quật vào eo của Vũ Văn. Bên hông Vũ Văn tức khắc một trận đau nhức, y tựa như một cành nhỏ bị bẻ gãy cong thắt lưng xuống, "oa" một tiếng phun ra một búng máu, huyết châu nhỏ bé rơi trên mặt cát, còn chưa kịp thấm xuống phía dưới, một tầng cát vàng dày trên mặt đất đã từ từ trở nên trong suốt, xem ra thân thể Đinh Lam đã không đủ sức chống đỡ tà binh nữa, khiến cho Kake linh lực cường đại cũng dần dần thối lui.

"Ngươi. . . . . .Ngươi làm thế nào. . . . . ." Vũ Văn đưa tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, cực không cam lòng nhìn Bách Diệp, chẳng biết Bách Diệp đến tột cùng dùng kỹ xảo gì, không đánh mà thắng khiến Vũ Văn, Huyền Cương và Đinh Lam tam bại câu thương!

Bách Diệp nhảy xuống ngựa cát, thuận tay từ trên mặt đất nắm lên một vốc cát vẫn chưa biến mất hoàn toàn, bình tĩnh nói: "Kỳ thật rất đơn giản, Kake huyễn hóa ra hoang mạc, giúp tôi tạo điền kiện cung cấp ảo ảnh, tôi dùng địa hỏa âm thầm đun nóng cát trên mặt đất, dưới nóng trên lạnh, khiến mật độ không khí gần mặt đất và không khí giữa không trung xuất hiện khác biệt cực đại, ánh sáng xuyên qua tầng không khí mật độ bất đồng, liền sinh ra khúc xạ, khiến ngươi và Kake nhìn thấy cùng loại huyễn cảnh ảo ảnh.

Vũ Văn nhìn Huyền Cương và Đinh Lam bên cạnh đã mất đi lực chiến đấu, không khỏi thở dài một tiếng, một phen khổ chiến mới miễn cưỡng chiếm được ưu thế của đối phương, lại bị Bách Diệp đánh bại trong nháy mắt. . . . . .Song Bách Diệp có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy làm ra ảo ảnh giả loạn chân, lợi dụng điều kiện tự nhiên bên ngoài thao túng ánh sáng, cũng cực không dễ dàng. Vô Vi Tử lần đầu tiên nhìn thấy Bách Diệp, đã nói hắn là đại địch bình sinh của Vũ Văn, thật đúng là nhất ngữ thành sấm. (nói một câu mà trở thành lời tiên tri)

Bách Diệp thấy Vũ Văn lung lay lảo đảo đứng dậy, tựa hồ còn muốn giơ thương phản kháng, hắn liền dùng cán thương nặng nề nện sau gáy Vũ Văn. Vũ Văn chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, phịch một cái quỳ rạp trên mặt đất.

"Ngươi muốn giết ta cũng không sao, nhưng xin ngươi buông tha cho những thanh niên kia." Vũ Văn dùng một tay chống đỡ mặt đất, ương ngạnh ngẩng đầu lên, tầm mắt ném về hướng Đường Khảo và Phương Hân cách đó không xa đang kinh hoảng thất thố mà lòng nóng như lửa đốt.

Đường Khảo mới vừa rồi còn ngờ vực việc áo thể dục của mình vì sao lại mặc trên người Bách Diệp, nhưng sau đó tình thế nhanh chóng chuyển biến, cậu cũng không quan tâm tới việc truy vấn Phương Hân nữa, đợi đến khi bão cát đầy trời đột nhiên dậy lên, hai bàn tay đã sớm không cầm lòng nổi mà nắm chặt nhau.

Bách Diệp ngẩng đầu nhìn lại, tầm mắt rơi trên hai bàn tay nắm chặt của Đường Khảo và Phương Hân, sắc mặt hắn hơi đổi, nhanh chóng xoay đầu, tựa hồ rất không nguyện ý nhìn thấy cảnh này.

Vũ Văn lại đem biểu tình biến hóa cực nhỏ này của Bách Diệp thu vào trong mắt, không khỏi vì Đường Khảo cực độ lo lắng.

Bách Diệp yên lặng quay đầu lại, ngữ khí trầm thấp nói với Vũ Văn: "Thầy Vũ Văn. . . . . .Mặc dù sự thật vì thầy, tôi mới mất cha. Nhưng giết thầy thì có tác dụng gì? Đối với người dẫn đường Hoàng Tuyền sớm hiểu thấu đáo sinh tử mà nói, e rằng chỉ là một loại giải thoát đúng không?"

"Cái chết của cha ngươi, ta rất xin lỗi. . . . . ." Vũ Văn từ trong miệng phun ra một ngụm bọt máu.

"Nói xin lỗi có còn ý nghĩa gì? Tôi ghét nhất loại dối trá này của người Trung Quốc! Bất quá tôi càng chán ghét việc người Nhật Bản học theo loại dối trá này đến cực hạn!" Bách Diệp mạnh co chân đá giữa bụng Vũ Văn, thô bạo cắt đứt lời Vũ Văn, ngừng một chút, hắn lại diện vô biểu tình nói: "Tôi muốn giết, chính là từng người bên cạnh ngươi, cũng chỉ có như vậy, mới có thể khiến ngươi lĩnh hội được thế nào là thống khổ chân chính!" Nói xong, Bách Diệp liền đi thẳng về hướng Đinh Lam té trên mặt đất.

"Ngươi đã thương tổn rất nhiều người bên cạnh ta, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?" Vũ Văn nhìn bóng lưng Bách Diệp, ánh mắt chăm chú của Bách Diệp đã trở nên băng lãnh.

Va chạm vừa rồi, đụng gãy hai cây xương sườn của Đinh Lam, dưới cơn đau nhức, vong hồn Kake vốn ý chí mạnh mẽ cũng bị trấn áp về tà binh, khiến ý thức của Đinh Lam hồi phục. Đinh Lam trợn mắt nhìn thấy người đầu tiên, đang đi tới bên cạnh hắn là Bách Diệp, hắn theo bản năng giơ trường đao Shamshir lên, muốn ngăn cản Bách Diệp tiếp cận. Nhưng Bách Diệp chỉ đưa tay cho hắn một quyền trên mặt, rồi thuận tay đoạt đi trường đao trong tay Đinh Lam. Đinh Lam giờ phút này vô cùng suy yếu, đã vô pháp bảo lưu tà binh cho mình nữa.

"Mất đi này đã tìm về được, thật đáng mừng!" Bách Diệp một bên thì thào tự nói, một bên nhìn kỹ trường đạo Shamshir trong tay, trên mặt rốt cuộc lộ ra một chút tươi cười.

Nhưng vào lúc này, Vũ Văn dán lỗ tai trên mặt đất, tựa hồ đang cẩn thận lắng nghe gì đó, sau đó y lại giãy dụa đứng lên, vẫy vẫy tay với hai người trẻ tuổi bên sân. Đường Khảo ngẩn ra, lấy tay chỉ chỉ mình, Vũ Văn lại khoát tay, rồi chỉ chỉ Phương Hân bên cạnh Đường Khảo. Phương Hân chần chừ trong chốc lát, thấy Bách Diệp như trước đưa lưng về phía Vũ Văn, liền nhanh chóng chạy tới.

"Phương Hân, xin lỗi, tôi muốn nhờ em giúp tôi một chuyện." Sắc mặt Vũ Văn vô cùng tái nhợt.

Phương Hân nao nao, nhưng vẫn gật đầu.

Vũ Văn liền đem đầu kề sát bên tai Phương Hân, nhẹ giọng nói, dần dần, đôi mắt Phương Hân mở to. Vẻ mặt nàng hoảng sợ quay đầu nhìn Vũ Văn, "Thầy. . . . . .Thật sự phải làm vậy sao?"

Vũ Văn trịnh trọng gật đầu, thấp giọng nói: "Tôi biết em rất khó tiếp nhận, nhưng chuyện quá khẩn cấp, hiện tại người duy nhất có thể ngăn cản Bách Diệp, e rằng cũng chỉ có em. . . . . ."

"Nhưng em. . . . . ." Phương Hân không tự chủ được lui về phía sau một bước.

"Xin em đó! Phương Hân!" Vũ Văn lo lắng nhìn cô gái trước mặt, "Nếu em không chịu hỗ trợ, Huyền Cương, Đinh Lam, còn có Đường Khảo, bọn họ một người cũng trốn không thoát khỏi ma chưởng của Bách Diệp a! Bách Diệp vì hành hạ tôi, cái gì cũng có thể làm được. . . . . ."

Trong mắt Phương Hân đong đầy nước mắt, nhưng tầm mắt lại ném về hướng Bách Diệp xa xa.

"Người đầu tiên nên giải quyết, là ai đây?" Bách Diệp đoạt lại trường đao Shamshir treo bên hông, tay trái cầm theo thập tự thương, đi qua đi lại vài lần giữa Huyền Cương và Đinh Lam ngã xuống đất không dậy nổi, cuối cùng lựa chọn đứng trước người Huyền Cương.

Thân hình Huyền Cương đã khôi phục cỡ bình thường, một đao vừa rồi đâm vào trong cơ thể, chẳng những chặt đứt xương bả vai của nó, cương kình phát ra trên đao cũng chấn thương nghiêm trọng nội tạng của Huyền Cương, cho dù Huyền Cương có thể tự lành, cũng cần phải tốn thời gian lớn để khôi phục.

"Aiz. . . . . .Vẫn cứ bắt đầu từ ngươi trước đi." Bách Diệp cười lạnh đá Huyền Cương một cước, "Mặc dù ngươi bất quá chỉ là một con chó của lão già Tiêu Biệt Ly nọ, nhưng cha của ta, dù sao cũng chết dưới răng nanh của ngươi. . . . . ." Hắn ngồi xổm người xuống, vươn hai ngón tay dùng sức chọc vào giữa vết thương của Huyền Cương.

Huyền Cương cố nén đau nhức ngụm lớn thở hổn hển, dùng ánh mắt cương liệt gắt gao nhìn chằm chằm Bách Diệp.

"Dã thú khát máu. . . . . .Máu tươi từ động mạch trên cổ cha ta phun ra sẽ làm ngươi càng thêm hưng phấn sao?" Bách Diệp thu tay, thần tình lạnh lùng liếm liếm máu tươi nhiễm trên ngón tay. Đột nhiên, hắn nhấc chân giẫm trên đầu Huyền Cương, đem lưỡi thương chậm rãi cắm vào sau gáy Huyền Cương!

Dã thú bất ngờ gào thảm cơ hồ muốn đâm thủng màng tai Phương Hân, nàng thống khổ xoay người lại, lệ rơi đầy mặt nói với Vũ Văn: "Em đáp ứng thầy!"

"Chuyện tôi nợ em, nhất định sẽ trả lại em!" Vũ Văn thần tình cực kỳ nghiêm trọng.

Phương Hân nén lệ, cởi áo khoác ngắn trên người, lộ ra một áo sơmi tơ tằm màu xanh.

"Không còn kịp rồi!" Vũ Văn mạnh xông đến, kéo Phương Hân dùng sức xé áo, theo cúc áo bung ra, để lộ thân hình thiếu nữ trắng noãn như ngọc.

"Hả? Thầy Vũ Văn, thầy. . . . . .Thầy đang làm gì đó?" Cách đó không xa Đường Khảo sợ ngây người.

"Mau đi đi. . . . . ." Vũ Văn xé hai ba cái phá hư áo Phương Hân, lại dùng lực đem này đẩy ra, làm xong hết thảy, y tựa như đã tiêu hao hết khí lực của mình, nặng nề ngã ngồi trên mặt đất.

Phương Hân đưa tay bụm ngực, có chút xấu hổ liếc mắt nhìn Đường Khảo, bước nhanh chạy ra sân bóng.

"Cứu mạng a! Có lưu manh!" Rất nhanh, vùng trời trường học bắt đầu quanh quẩn tiếng thét chói tai của Phương Hân.

Vũ Văn cũng không lo không ai đến đáp lại Phương Hân, khi y dán lỗ tai trên mặt đất đã nghe thấy xa xa mơ hồ có chấn động dày đặc, liền biết phụ cận có lượng lớn học sinh đi qua. Bị tiếng kêu của Phương Hân dẫn tới đầu tiên, là một đoàn nam sinh từ trong khoa máy tính đi ra, trước mắt bao người, Phương Hân khóc càng thêm lê hoa đái vũ. Nữ bạn học xinh đẹp trong sân trường gặp phải lưu manh, nhất thời khơi dậy lòng căm phẫn của đám nam sinh, mà khi bọn họ nghe nói làm chuyện xấu cư nhiên chính là người Nhật Bản, tựa như một cây đuốc ném vào đống cỏ khô đang phơi nắng, tất cả mọi người thoáng cái bùng cháy.

Một truyền mười, mười truyền một trăm, dưới sự thúc đẩy của người biết chuyện, tin tức có người Nhật Bản khi dễ nữ sinh Trung Quốc trong nháy mắt truyền khắp trường học. Không ngoài sở liệu của Vũ Văn, vừa rồi bốn phía thập phần an tĩnh, chỉ vì toàn bộ học sinh của trường đều bị tập trung đến đến tòa cao ốc trung tâm kiểm tra nhiệt độ hôm nay. Mà hiện tại, tất cả mọi người cũng gần làm kiểm tra xong, đang muốn từ trong tòa nhà trở về phòng ngủ, trong sân trường lúc này, chính là một trong những thời điểm đông người nhất của ngày.

Đang hành hạ Huyền Cương Bách Diệp nghe thấy Phương Hân kêu gào, không nhịn được ngạc nhiên quay đầu, hắn còn chưa ý thức được, tiếng la như vậy đến tột cùng có hàm ý gì. Đợi lúc Bách Diệp phát giác tình huống có điều không đúng, một đám đông đảo nam nữ học sinh đã tràn vào trong sân bóng.

"Chính là hắn, hắn chẳng những vô lễ với tôi, còn đả thương thầy giáo và bạn học đến cứu tôi!" Dưới ngón tay chỉ điểm và lời lẽ chính nghĩa của Phương Hân, Đinh Lam và Vũ Văn bị thương cũng là bằng chứng tội ác của Bách Diệp.

"Phương Hân. . . . . .Tại sao cậu. . . . . ." Bách Diệp trợn mắt há hốc mồm nhìn Phương Hân, quả thực không thể tin hết thảy trước mắt.

Đám người phẫn nộ, "Thằng chó Nhật Bản lưu manh! Đánh chết nó!" Tiếng chửi rủa cùng loại trộn lẫn từ các địa phương liên tục không ngừng.

"Tôi không làm gì nàng cả!" Bách Diệp theo bản năng muốn thử giải thích, nhưng thanh âm của hắn không còn ai có thể nghe thấy nữa. Mấy nam sinh thân thể cường tráng xông vào trước nhất, chuẩn bị cho tên sắc lang Nhật Bản này nếm thử đau khổ.

Mắt thấy học sinh hướng mình đi tới mỗi người đều hùng hổ, Bách Diệp bắt đầu không tự chủ được lui về phía sau, ánh mắt thống khổ vẫn đuổi theo thân ảnh Phương Hân, đối mặt với thần tình phức tạp của Bách Diệp, trong lòng Phương Hân có chút mâu thuẫn bất an, nhưng nàng rất nhanh liền dùng thanh âm chỉ có mình mới nghe thấy thấp giọng nói: "Tôi đã không còn nợ gì cậu nữa. . . . . ." Sau đó, nàng kiên quyết tránh ánh mắt của Bách Diệp, lùi về phía sau đám người.

"Đừng đến quá gần! Cẩn thận trên tay hắn có vũ khí!" Vũ Văn sợ mấy học sinh nông cạn không biết bị thương tổn, vội vàng cao giọng nhắc nhở, nhưng các nam sinh huyết khí phương cương này làm sao nghe vào lời khuyên can, dưới chân càng không có nửa điểm do dự.

Trên tay mặc dù dẫn theo thập tự thương, nhưng Bách Diệp không muốn đem mũi nhọn nhắm ngay những học sinh bình thường này, nhưng hắn còn chưa đi được vài bước, phía sau lại vang lên tiếng ồn ào thật lớn, Bách Diệp vừa quay đầu lại, các cửa khác của sân bóng cũng bị đám đông xúc động phẫn nộ ngăn chặn.

Tựa hồ đã không còn đường lui. . . . . .Bách Diệp không ngờ tới chỉ trong thời gian ngắn bên trong đã tụ tập nhiều người như vậy, may mắn hắn tài cao mật lớn, đối mặt với biển người mãnh liệt, hắn chỉ mơ hồ có chút bất an. Vòng vây đám người tạo thành càng ngày càng nhỏ, đã bao vây lấy Bách Diệp, có mấy nam sinh tự nghĩ mình dũng mãnh cơ hồ đã vọt tới trước mặt hắn. Vì phòng ngừa hình thành thế vây công, Bách Diệp không thể không giết một răn trăm, hắn nắm thập tư thương lên, ở trước người mình quét ra một nửa vòng tròn, mũi nhọn thương cực nhanh rạch về phía hạ bàn của những người kia, nơi mũi nhọn đảo qua, chân các nam sinh đều bị cắt thương trình độ bất đồng, trong lúc nhất thời máu tuôn như suối, cuống quít kêu thảm thiết. Nhưng dù như vậy, Bách Diệp cũng đã thủ hạ lưu tình rồi, nếu đổi lại là Austin ở đây, e rằng đùi của mấy nam sinh này đều bị tháo xuống đến tận gốc.

Không nghĩ tới lưu manh Nhật Bản này cư nhiên còn dám động thủ phản kháng, đám người vốn đã nhập cuộc lập tức kêu lên sợ hãi cuống cuồng thối lui ra ngoài, Bách Diệp dứt khoát nhấc trường thương lên múa một vòng vào khoảng không, lại đem vòng vây mở rộng hơn nữa.

"Mau! Thừa dịp tình cảnh vẫn chưa hoàn toàn hỗn loạn, đi kéo Huyền Cương và Đinh Lam về." Vũ Văn âm thầm túm vạt áo Đường Khảo.

Nhưng Đường Khảo đã bị cảnh tượng trước mắt chấn trụ, hoàn toàn không chú ý tới chỉ thị ngầm của Vũ Văn. Trước mắt Đường Khảo, không ngừng có người dũng mãnh vào sân bóng, bên trong sân từ từ đứng không đủ người, nhiều người đã bắt đầu bò lên trên khán đài, rất nhanh, cả khán đài cũng hoàn toàn bị học sinh nhét vào, nhưng còn có vô số người vừa mới tới nhìn không thấy tình huống bên trong sân, chỉ có thể tụ tập phụ cận bên ngoài sân bóng, đem bốn phía chen đến con kiến cũng không chui lọt! Mà người đứng ở chỗ cao nhất trên khán đài tự phát đem thân thể thò ra ngoài, hướng đám người bên ngoài sân bóng kêu gào, không ngừng mô tả tình huống phát sinh bên trong sân.

Vũ Văn nhiều lần kéo vạt áo Đường Khảo, cậu đều không hề phản ứng, Vũ Văn rốt cuộc không thể nhịn được nữa nện một quyền trên lưng Đường Khảo, cậu mới chợt tỉnh ngộ, nhớ tới Huyền Cương và Đinh Lam vẫn còn nằm ở trung tâm sân bóng. "Người anh em, đến hỗ trợ một tay!" Đường Khảo thuận tay kéo một nam sinh cao lớn vạm vỡ bên cạnh, "Chúng ta đi cứu người bị thương ra."

Thừa lúc Bách Diệp không vũ trường thương bức lui đám người, Đường Khảo và nam sinh kia cấp tốc vọt vào trong sân kéo Huyền Cương và Đinh Lam về, Bách Diệp mặc dù nhìn thấy, cũng không ra tay ngăn trở. Đường Khảo thấy Bách Diệp không có động tĩnh, lại thuận tiện đem mấy tên to con bị cắt thương đùi cũng kéo về trong đám người, nhưng trên bãi cỏ màu xanh lục đã để lại mấy vệt máu dài loang lổ.

Bọn học sinh đầu tiên là vì Đường Khảo dũng cảm hoan hô, nhưng khi bọn họ nhìn thấy vệt máu trên mặt đất, tình cảm quần chúng lại càng trở nên xúc động phẫn nộ. "Giết chết con heo Nhật Bản! Vì các bạn học bị thương báo thù!" Bắt đầu có người dẫn đầu hô khẩu hiệu.

Nhưng đối mặt với Bách Diệp không ngừng vung trường thương, không ai dám chân chính tiếp cận hắn, giữa Bách Diệp và đám người, xuất hiện một khoảng đất trống rộng hơn chục thước.

Tình cảnh khó xử tiến vào trạng thái giằng co, Bách Diệp không thể dự liệu thế cục lại phát triển đến nông nỗi này, dưới sự giật dây của Vũ Văn, chính mình cư nhiên biến thành mục tiêu công kích, mặc dù vòng vây của những người thường này tạo thành không đủ gây sợ hãi, nhưng dưới điều kiện tiên quyết không thương tổn những người này phá vòng vây, tựa hồ đã không có khả năng. Trong lòng Bách Diệp châm chước nhiều lần, cuối cùng không còn sách lược vẹn toàn nào có thể lựa chọn, Bách Diệp luôn trầm ổn, cũng bắt đầu nôn nóng.

Đứng trước đám người Vũ Văn nhìn chằm chằm nhất cửa nhất động của Bách Diệp, trong mỗi một động tác rất nhỏ suy đoán biến hóa tâm lý của Bách Diệp. Tình huống trước mắt mặc dù vẫn còn nằm trong dự liệu của Vũ Văn, nhưng Bách Diệp đến tột cùng sẽ ứng đối thế nào, trong lòng Vũ Văn hoàn toàn không nắm chắc. Đem nhiều người thường như thế cuốn vào trận tranh đấu thuật giới này, thật sự cực kỳ mạo hiểm, trận này dùng vô số sinh mệnh đặt cược, cũng là bất đắc dĩ Vũ Văn mới phải liều lĩnh. Vũ Văn hiện tại chỉ hy vọng trong vài lần giao thủ có hạn của mình và Bách Diệp, phân tích tính cách của Bách Diệp không phát sinh sai lệch quá lớn.

"Dùng đá ném hắn!" Không biết là ai hô to từ trong đám người ném ra khối đá vụn đầu tiên, khối đá vụn nọ không hề chính xác cách Bách Diệp còn bốn năm thước thì rơi trên mặt đất, song nó vẫn như cũ lăn về phía trước, thẳng đến mép chân Bách Diệp.

Những cục đá kia như một tín hiệu nhắc nhở mọi người, trong sân thoáng cái an tĩnh, lập tức mọi người đều tìm kiếm bên chân mình thứ gì đó có thể ném ra, rồi đem nó dùng sức ném về hướng Bách Diệp.

Đối mặt với tạp vật hỗn độn bay tới, Bách Diệp rất dễ dàng tránh né, nhưng trên mặt hắn bắt đầu xuất hiện thần tình phẫn uất, tựa hồ nghĩ mình đã bị nhục nhã nào đó. Thình lình, Bách Diệp hơi dậm chân, tà binh trên tay lại mơ hồ hiện ra lam mang, Vũ Văn nhất thời hiểu ra, Bách Diệp đã động sát khí, ý đồ dùng tà binh mở đường đột phá vòng vây.

Vũ Văn vội vàng lật song chưởng trên mặt đất, âm thầm vận một chút linh lực còn sót lại không nhiều lắm. Một đoàn hư linh cát người thường vô pháp nhìn thây lén lút rơi vào trên thảm cỏ trước mặt Bách Diệp, rồi hợp thành một nhóm chữ ―― "Ngươi muốn giẫm lên thi thể để ra ngoài sao?"

Bách Diệp lơ đãng cúi đầu, sau khi nhìn thấy dòng chữ nọ không nhịn được thoáng sửng sốt, sau đó ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vũ Văn.

"Ngươi hẳn có thể thấy được, hiện tại đám người phía sau ta đã hoàn toàn lấp kín đường ra, hơn nữa học sinh phía trước cũng đã bị người phía sau ngăn kín đường lui, nếu ngươi muốn dựa vào thập tự thương mở đường máu, thương của ngươi chí ít phải tăng thêm vong hồn của hơn trăm người vô tội, mới có thể đủ mở một đường máu này. . . . . ." Hư linh cát linh hoạt du động, không ngừng biến hóa ra văn tự.

Bách Diệp bắt đầu do dự, lam mang trên thập tự thương cũng theo hô hấp của hắn lập lòe hai cái.

"Ta đương nhiên biết ngươi hoàn toàn có năng lực trùng sát ra ngoài, nhưng ngươi nếu đại khai sát giới với dân chúng bình thường này, lại còn vô số người chứng kiến, ngươi còn có thể có cơ hội ra khỏi lãnh thổ Trung Quốc sao? Một khi cảnh sát chính thức tiến hành lùng bắt ngươi, ngươi cho dù có ba đầu sáu tay cũng trốn không thoát đâu!"

Trong sân bóng cũng không còn nhiều đá để ném nữa, bọn học sinh lại đem bình nước khoáng còn chưa uống xong đập bể ném vào, qua chốc lát, ngay cả mấy ấm nước bằng thép cũng bay vào!

Bách Diệp một bên động tác nhẹ nhàng tránh trái tránh phải, một bên dùng trường thương đem dị vật bay tới này nhất nhất ngăn chặn, bất ngờ, hắn đem thập tự thương dùng sức cắm trên hư linh cát trước mặt, đồng thời, trước mặt Vũ Văn cũng xuất hiện một đoàn hư linh cát.

"Ngươi không nên ép ta! Nếu cần thiết, ta có thể đem mọi người chứng kiến ở đây giết chết toàn bộ!" Hư linh cát cấu thành mấy chữ to hỗn độn chỉ có Vũ Văn mới nhìn thấy.

Vũ Văn thoáng cười khổ, một lần nữa sắp xếp văn tự trước mặt Bách Diệp ―― "Muốn biến trường học thành đạo trường (nơi làm phép thuật của thầy tu hay đạo sĩ) Tu La sao? Xin ngươi hãy cẩn thận suy xét quan hệ Trung Nhật hiện nay! Cục diện chính trị nhiều năm không phát triển như đang đứng trên mặt băng mỏng, tại thời điểm mẫn cảm này, ngươi không muốn bức xé da mặt, thay chủ của ngươi khơi mào tranh chấp mới chứ? Hơn nữa vô luận giờ phút này ngươi lựa chọn thế nào, nhiệm vụ lẻn vào Trung Quốc của người lần này đã thất bại rồi, qua đêm nay, đại học S không còn chỗ cho ngươi sống yên ổn, e rằng ngươi còn cơ hội bắt được mục tiêu cuối cùng của chuyến này ―― Tinh Lạc đao. Cho dù ngươi có thể đem tất cả người chứng kiến ở đâu giết hết, cũng có thể tránh thoát tầng tầng lớp lớp truy nã tầm cỡ quốc gia mà chạy về Nhật Bản, nhưng những người ủy nhiệm ngươi đến Trung Quốc đó thì sao? Bọn họ e rằng sẽ không dễ dàng tha thứ một kẻ thất bại trở về đâu nhỉ? Chờ ngươi, sẽ chỉ là một thanh Wakizashi sắc bén!"

Wakizashi, là một loại đoản đao võ sĩ Nhật Bản sử dụng khi mổ bụng tự sát. Khi Bách Diệp nhìn thấy văn tự này, trong mắt hắn suy sụp, thần tình nhất thời trở nên vô cùng tiêu điều.

"Ta đã không còn lựa chọn nữa sao?"

"Phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật."

Đơn giản trao đổi văn tự, dường như đã đẩy Bách Diệp vào tuyệt lộ.

"Không đủ đá nữa, chúng ta cần thêm đá!" Lúc học sinh bên trong hướng bên ngoài hô lớn như thế, ngoài sân nhất thời tụ tập một đám người xung phong nhận việc. "Bên kia không phải có công trường sao? Chúng ta lập tức đến đó vận chuyển đá!"

Lâm vào trạng thái cuồng nhiệt đám người phi thường đáng sợ, cổng công trường bị bọn học sinh mạnh mẽ phá mở, từng chiếc xe đẩy hai bánh nhỏ vận chuyển đá trên công trường đến bên ngoài sân bóng, rất nhanh, tựa như trên chiến trường phân phát đạn dược, cơ hồ trên tay từng nam sinh đều nắm hai cục đá. . . . . .

Bách Diệp giật mình nhìn mọi người chuyền đá cho nhau, mỗi một khuôn mặt mang khẩu trang, giờ phút này phảng phất như đều biến thành ác đồ che mặt, đến tột cùng là dạng cừu hận gì, có thể khiến bọn họ điên cuồng như thế? Vì là người Nhật bản, Bách Diệp e rằng vĩnh viễn cũng không thông suốt được vấn đề này.

"Ta hiểu rồi. . . . . .Ngươi thật là người dẫn đường Hoàng Tuyền. . . . . ." Trong văn tự Bách Diệp truyền đến rốt cuộc lộ ra một cỗ tuyệt vọng.

"Nếu muốn bảo lưu tôn nghiêm của một thuật giả, ngươi. . . . . .Nên tự sát đi. . . . . ." Vũ Văn thoáng do dự, vẫn dùng hư linh cát viết ra những chữ này.

Bách Diệp như có điều suy nghĩ nhìn hư linh văn tự, đột nhiên thần sắc bình tĩnh khoanh chân ngồi xuống, tựa như hoàn toàn bỏ qua chống cự!

Đám người có chút ngưng trệ, rồi thình lình xôn xao lên! Vũ Văn thần sắc nghiêm trọng nhìn Bách Diệp, đột nhiên lui về phía sau từng bước, dung nhập vào đám người sắp sôi trào.

"Ném chết hắn!" Theo một tiếng quát to phẫn nộ của người nào đó, đá vụn ùn ùn kéo đến như châu chấu bay về phía Bách Diệp. Vô số đá vụn như mưa bay đầy trời trong nháy mắt che chắn ánh sáng đèn, một mảnh bóng mờ cự đại bao trùm trung tâm sân bóng!

Ngay một khắc khi hòn đá sắp rơi trúng Bách Diệp, Bách Diệp đột nhiên mở trừng trừng hai mắt, rồi như một đầu mãnh hổ từ trên mặt đất nhảy dựng lên, hai thanh tà binh trong tay bị hắn huy vũ như chong chóng, cư nhiên từ trong đám đá bay dày đặc mạnh mẽ xuyên qua!

"Vũ Văn Thụ Học! Ta không phục!" Theo một tiếng hét lớn tận trời, Bách Diệp giẫm bước trên mặt đất nhanh chóng chồng chất đá vụn lăng không bay lên, giữa không trung dùng ánh mắt sắc bén cực nhanh quét quanh đám người bốn phía, khi hắn đột nhiên phát hiện Phương Hân ẩn ngay trước đám người, Bách Diệp tựa như một con chim đại bàng lớn từ trên không trung trở mình, thẳng tắp hướng về phía Phương Hân đánh tới.

Tuy có tà binh hộ thể, Bách Diệp vẫn không thể nào hoàn toàn tránh thoát sức mạnh của đá bay mọi người thu gom, xương chân mày và thái dương bị đá đánh trúng lưu lại mấy chỗ bầm tím giờ phút này đã ứa ra máu tươi, dần dần dính đầy mặt mũi hắn.

Chứng kiến người Nhật Bản cầm lợi khí trong tay từ trên trời giáng xuống, bọn họ sinh đều sợ đến tản ra khắp nơi, duy chỉ Phương Hân thần tình sợ hãi không thể cất bước tránh né, tựa hồ đã bị Bách Diệp mặt đầy máu hung thần ác sát dọa sợ ngây người.

Bách Diệp thân hình chợt lóe, trong nháy mắt rơi xuống đất đã đem trường đao Shamshir gác trên cổ Phương Hân, sau đó tay trái rung lên, đem thập tự thương bình bình chỉ về phía trước, cao giọng giận dữ hét: "Toàn bộ mau tránh ra cho ta! Nếu không ta liền động thủ giết nàng trước!"

Mắt thấy tên Nhật Bản này đã mạo hiểm mưa đá vọt tới giữa đám người, lại còn bắt cóc một con tin, bọn học sinh trong tay vẫn còn cầm đá đều sững sờ, đám người quanh Phương Hân nhất thời không tự chủ được lui về phía trung tâm sân bóng, chừa ra một khoảng trống trước mặt Bách Diệp.

Bách Diệp thập phần cảnh giác nhìn bọn học sinh xung quanh, cẩn thận đề phòng trong đám người có thể xuất hiện dị động gì. Khi dư quang khóe mắt của hắn đảo qua khuôn mặt hoảng sợ của Phương Hân, trong lòng Bách Diệp bỗng đau xót khó hiểu, không khỏi nhẹ giọng nói: "Vô luận là ai làm như vậy đều có thể, nhưng tôi thật sự không muốn nhìn thấy kẻ hãm hại tôi là cậu. . . . . ."

Nhưng vừa nói xong câu đó, Bách Diệp liền phát hiện một chuyện khiến hắn cực kỳ bất an.

Không nhìn thấy Vũ Văn! Trong đám người quanh mình cũng không nhìn thấy thân ảnh của Vũ Văn, nhưng trước khi ném đá, Vũ Văn rõ ràng đứng ngay trước đám người! Tâm Bách Diệp thoáng nhấc lên, chẳng lẽ người dẫn đường Hoàng Tuyền khiến người ta không cách nào nắm bắt này lại xuất ra thủ đoạn cổ quái gì?

Ngay khi toàn bộ lực chú ý của Bách Diệp tập trung trong đám người vây quanh mình, một trận cảm giác khó chịu thình lình dâng lên ngay ngực bao trùm trung khu thần kinh của Bách Diệp, tựa như có một bàn tay vô hình gắt gao bóp lấy trái tim hắn! Bách Diệp cúi đầu, cư nhiên nhìn thấy một đoạn đầu thương mang màu xanh mang theo chữ khắc cổ quái đâm xuyên qua lồng ngực mình. . . . . .

"Bách Diệp Thân Hoành. . . . . .Ngươi phân tâm. . . . . ." Phương Hân bên cạnh đột nhiên mở miệng nói chuyện, phát ra lại là thanh âm của nam tử. Mà nửa đoạn thương kia, chính là từ giữa bàn tay Phương Hân hiện ra.

"Hộc. . . . . .hộc hộc. . . . . ." Trong miệng Bách Diệp vang lên tiếng hô khàn khàn, mang trên mặt thần sắc không cách nào tin nổi nhìn Phương Hân, vốn vẻ mặt sợ hãi Phương Hân giờ phút này cũng không còn sợ nữa, chỉ là biểu tình trên mặt trở nên thập phần mỏi mệt. Nàng ung dung cúi đầu, vòng qua dưới lưỡi đao của Bách Diệp, cũng lui về phía sau hai bước.

Mũi thương đâm vào trong ngực Bách Diệp trái phải lay động hai cái, sau đó "soạt" một tiếng rút ra ngoài, máu tươi thoắt cái từ vết thương mãnh liệt trào ra, trước ngực Bách Diệp nhiễm ra, tựa như một đóa hoa hồng đỏ tươi nở rộ.

Từ bên cạnh Bách Diệp bỏ đi, thân hình Phương Hân thoáng cái duỗi dài ra, nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, sau đó dụng lực hất khuôn mặt mình, một vốc cát mịn rào rào chảy xuôi xuống, hư linh cát mịn đều tán đi, lộ ra khuôn mặt thon gầy của Vũ Văn.

Bách Diệp tuyệt vọng nhìn hết thảy trước mắt, hắn nhất thời sơ sẩy tạo thành hậu quả vô pháp vãn hồi nữa rồi, Vũ Văn dùng huyễn thuật hư linh cát ngụy trang thành bộ dáng của Phương Hân, cũng chỉ có Bách Diệp trời sinh có thể nhìn thấy hư linh mới có thể mắc lừa, e rằng tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy người Bách Diệp bắt cóc chính là Vũ Văn, mà Bách Diệp sau khi bắt người cũng không thể phát hiện. . . . . .Hắn đến bây giờ mới nhìn thấy, Phương Hân chân chính sớm đã tuân theo phân phó của Vũ Văn trốn đến bên cạnh Đường Khảo, dùng một cái áo che mặt mình.

Hết thảy không hề nằm trong dự liệu của Vũ Văn, dưới thế cục Vũ Văn thiết hạ bức bách, không cam lòng bị bọn học sinh vây công Bách Diệp chỉ có thể lựa chọn con đường bắt cóc con tin này, mà một khi hắn lựa chọn như thế, con tin được chọn cũng chỉ có một người, đó chính là người trong lòng hắn vẫn nhung nhớ mà lại tổn thương hắn -- Phương Hân!

Dốc toàn lực cuối cùng nghênh đón thắng hiểm, liền như những thích khách lưu danh thiên cổ kia, khi đâm ra một thương bất ngờ không kịp đề phòng đó, Vũ Văn đã hạ quyết tâm đồng quy vu tận (cùng chết) , bởi vì loan đao Bách Diệp gác trên cổ y tùy thời có thể sẽ vẽ ra một đường cong tử vong. Nhưng đối mặt với khuôn mặt Phương Hân mà Vũ Văn huyễn hóa ra, Bách Diệp dù bị một kích chí mạng cũng không lựa chọn vung loan đao. . . . . .

Tâm mạch đã bị hư linh thương cắt đứt, Bách Diệp chỉ có thể dùng linh lực trong cơ thể đau khổ gắng gượng chống đỡ, nhưng như vậy cũng duy trì không được bao lâu nữa, dùng thập tự thương nâng người mới miễn cưỡng đứng thẳng, tầm mắt Bách Diệp đang dần dần mất đi tiêu điểm.

Nhớ tới Bách Diệp tưởng lầm mình là Phương Hân mà nói ra những lời sau cùng, Vũ Văn không khỏi nhẹ nhàng thở dài, khống chế hư linh cát vẽ trên mặt đất trước mắt Bách Diệp.

Chần chừ không tu thiện, bừng bừng không tạo ác.

Lặng lẽ không muốn hiểu, lơ đãng tâm không màng.

Nhìn dòng văn tự Vũ Văn lưu lại, ý thức đã bắt đầu có chút mơ hồ khóe miệng Bách Diệp nhẹ nhàng câu lên, hai tay nắm chắc thập tự thương cố dùng chút khí lực cuối cùng của mình.

Trước mắt Vũ Văn cũng xuất hiện hư linh văn tự cuối cùng.

Sinh tử chẳng màng đến, tựa như đầu rối gỗ,

Một khi dây đã đứt, lỗi lỗi lạc lạc.

Vũ Văn viết, là bốn câu phật kệ Lục Tổ Huệ Năng trước khi viên tịch đã nói, còn Bách Diệp hồi đáp chính là danh ngôn trong tác phẩm《 Hoa Kính 》của Năng Kịch đại sư Nhật Bản Zeami.

"Thiện tai!" Vũ Văn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nâng tay, đem đám hư linh cát trên mặt đất xóa nhòa.


_______________________________

Tiêu: Tạm biệt Bách Diệp :(( tui ko thix cách làm này của Vũ Văn đâu huhu :((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.