Hoàng Tuyền Dẫn Lộ Nhân Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 9



9,

"Không được. . . . . .Tớ chạy không nổi nữa. . . . . ." Khi xuyên qua một mảnh rừng cây nhỏ, Đường Khảo thở hổn hển đặt mông ngồi trên cỏ, không bao giờ muốn di chuyển thêm bước nào nữa.

"Bình thường không luyện tập, kêu cậu cùng tớ đi đá bóng cũng không đi, hiện tại biết khả năng của thân thể cần rèn luyện thế nào chưa?" Đinh Lam giả vờ thoải mái nói, ánh mắt lại khẩn trương xem chừng bốn phía. Nơi này đã cách giáo y viện rất xa, quả thật không cần kích động chạy trốn nữa.

"Chúng ta chạy theo người này để làm chi hả? Chúng ta lại không có làm chuyện xấu gì." Đường Khảo chỉ vào Vũ Văn cách bọn họ khá xa, hổn hển nói.

Vũ Văn chậm rãi nhích lại gần, nắm thanh kiếm Keris trong tay tựa hồ luôn phải dùng sức áp chế cái gì đó, thế nên cả cánh tay hắn đều run nhè nhẹ.

"Các cậu không cần đi theo tôi nữa, nhanh chóng quay về phòng làm việc đi, nếu vận khí của các cậu tốt, cảnh sát hẳn sẽ không tìm đến các cậu phiền toái đâu." Vũ Văn lãnh tĩnh nói.

"Bọn em đã lưu lại dấu vân tay tại hiện trường, cảnh sát khẳng định sẽ tìm được bọn em!" Đinh Lam vẫn có chút sợ hãi.

"Yên tâm đi, nơi duy nhất lưu lại dấu vân tay của các cậu chính là nắm cửa, cảnh sát sau khi vào cửa sẽ sờ vào tay nắm, khả năng bọn họ có thể thu gom đầy đủ dấu vân tay không lớn. Tôi chỉ không rõ, các cậu vì sao lại chạy tới nơi đó?"

Đường Khảo tuy rằng chân không còn khí lực, miệng thì vẫn lưu loát, rất nhanh đem chân tướng Trương Nguyệt Thần ủy thác nói ra.

"Thì ra là vậy. . . . . ." Vũ Văn dường như tự hỏi gì đó.

"Thầy Vũ Văn, thầy thì sao? Là thầy gọi người đưa Dịch Nam Hành đến bệnh viện, lúc đẩy cửa sổ, chỉ sợ cũng đã để lại vân tay. . . . . ." Đường Khảo có chút lo lắng.

"Vân tay?" Vũ Văn nhìn nhìn tay mình, "Cậu không phát hiện tôi dùng khuỷu tay đẩy cửa sổ sao?"

Đinh Lam thoáng nở nụ cười: "Thầy thật giảo hoạt nha, thường xuyên làm chuyện xấu thế này sao?"

Vũ Văn cũng cười, thấp giọng nói: "Cậu nghĩ rằng tôi quen tay hay việc hả? Tôi đây là chó cùng rứt giậu."

Đường Khảo nhìn trường kiếm trong tay Vũ Văn, một màn trước phòng nhỏ ở công trường lại hiện lên trước mắt. "Thầy Vũ Văn, thầy. . . . . .Đến tột cùng là ai a? Có chuyện gì xảy ra với thanh kiếm này? Chẳng lẽ Dịch Nam Hành trở thành như vậy, chính là bởi vì thanh kiếm?" Trong miệng Đường Khảo bật ra vô số nghi vấn.

Vũ Văn thở dài một hơi, nói: "Việc này có rất nhiều liên hệ với nhau, trong chốc lát cũng giải thích không rõ được, chờ sóng gió hai ngày này trôi qua, tôi sẽ kể kỹ càng cho các cậu nghe. Chúng ta ở nơi này chia tay, các cậu bây giờ phải nhanh về nghỉ ngơi, ngày mai nên làm gì thì cứ đi làm, nếu trong trường có chuyện gì khác thường, hãy chú ý thêm một chút."

Xem ra Vũ Văn tạm thời sẽ không tiết lộ nhiều nội tình, Đường Khảo thất vọng từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ mông. Vũ Văn tiến lên từng bước, đưa tay đè lại vai Đường Khảo, trong ánh mắt đột nhiên tóat ra một cỗ sắc bén, ngữ khí kiên định nói: "Các cậu đừng nóng vội, chuyện này e rằng chỉ mới bắt đầu, nếu các cậu nguyện ý, tôi sẽ cần các cậu toàn lực giúp đỡ!"

Đường Khảo và Đinh Lam mục trừng khẩu ngốc (trợn mắt há hốc mồm Ó[]Ò) nhìn Vũ Văn chạy ra rừng cây nhỏ, giờ phút này bọn họ vẫn chưa biết, quái sự phát sinh đêm nay, chỉ là màn mở đầu.

Đang chạy trốn Vũ Văn đột nhiên dừng bước, quay đầu hướng hai người hô: "Các cậu hôm nay trước khi đến công trường, đã quên khóa cửa phòng làm việc! Lần sau cẩn thận một chút, mấy thứ trong phòng làm việc các cậu rất đáng giá đó!"

Đường Khảo lúc này mới kịp phản ứng, Vũ Văn hôm qua từng đến phòng làm việc của bọn họ, trông thấy cửa không khóa, liền trực tiếp vào phòng, trong phòng vừa vặn nhìn thấy ảnh gốc chụp Trương Nguyệt Thần trên máy tính mà bọn họ quên đóng, đoán rằng bọn họ đến công trường. Vũ Văn lúc này mới vội vã chạy tới công trường, vừa khéo đuổi kịp lúc Dịch Nam Hành giơ cao quái kiếm, liền xuất thủ cứu tánh mạng bọn họ. . . . . .

"Lúc ấy ra ngoài. . . . . .Hình như là cậu đi sau tớ phải không?" Đinh Lam ở phía sau Đường Khảo âm khí dầy đặc nói, "Nếu đánh mất thiết bị, tớ sẽ không mua lại nữa. . . . . ."

Trên đầu Đường Khảo túa ra mồ hôi lạnh, xoay người nói: "Sẽ không, lần sau tớ sẽ đi trước cậu. . . . . ."

******

Cứ như vậy giằng co một đêm, hai người mệt mỏi bất kham đương nhiên lựa chọn bỏ chương trình học ngày hôm sau, thẳng đến 2h30 chiều, chuông vào tiết từ tòa nhà dạy học xa xa vang lên, hai người miệt mài ngủ mới từ trên giường bò dậy.

Đinh Lam vừa ngáp dài vừa mặc quần, đột nhiên cảm thấy trong túi quần có vật nhỏ đâm vào đùi, hắn lúc này mới nhớ tới, hắn đã hoàn thành ủy thác của Trương Nguyệt Thần.

Đinh Lam như có điều suy nghĩ cầm lấy thẻ nhớ SD, ngồi bên giường phát ngốc, ngày hôm qua hơn nửa đêm lo lắng hãi hùng, chính là vì mảnh vật nhỏ này.

"Ê, chúng ta xem trước một chút nội dung trong thẻ được không?" Đường Khảo cầm theo một cái ly súc miệng, nhìn thấy Đinh Lam bộ dạng thế này, liền làm mặt cười xấu xa tiếp cận.

"Biến biến biến, đây không phải chuyện của cậu." Đinh Lam dùng một tay đẩy Đường Khảo ra.

"Cậu đừng nói với tớ rằng cậu không muốn xem nha!" Đường Khảo chỉ vào mũi Đinh Lam nói.

"Tớ. . . . . .Muốn xem, nhưng mà. . . . . .Không muốn cùng cậu xem!"

"Hừ! Nói cậu là đồ vô ơn thật sự không sai chút nào!" Đường Khảo nổi giận, "Nàng hiện tại đã không còn là bạn gái của cậu nữa đúng không?"

Đinh Lam gật đầu.

"Tớ đây hiện tại nhìn xem như có lỗi với cậu sao?" Đường Khảo lòng đầy căm phẫn nói.

"Cậu ngụy biện cái kiểu gì đấy?" Đinh Lam cười mắng, "Tớ đây hiện tại vừa cùng nàng hòa hảo, cậu không phải là không thể xem nữa rồi?"

Vẻ phẫn nộ trên mặt Đường Khảo thoáng cái tiêu thất, mỉm cười nói với Đinh Lam: "Cái này đúng rồi, cậu sớm nói cậu đã cùng nàng hòa hảo, tớ sẽ không thèm nhìn bức ảnh nữa đâu." Nói xong, hắn xoay người đi súc miệng tiếp.

Đinh Lam bị Đường Khảo làm cho dở khóc dở cười, chỉ có thể lắc đầu than thở, quyết định một lát nữa mang máy tính laptop đến bệnh viện thăm Trương Nguyệt Thần, rồi đưa nàng tự tay xóa ảnh chụp trong thẻ.

Đường Khảo rửa mặt xong, đứng trước Đinh Lam vỗ bụng kêu to chết đói, Đinh Lam tự hiểu nợ nhân tình của hắn, đành phải từ dưới giường tha ra một hộp mì ăn liền, xuất ra hai gói sau đó đứng dậy đi vào bếp.

Ngay khi Đinh Lam đang nấu nước sôi, phòng trong đột nhiên truyền đến một tiếng rít gào của Đường Khảo, Đinh Lam không biết chuyện gì xảy ra, trong tay còn nắm hai đôi đũa chạy vào phòng.

"Hừ, đêm qua trên BBS đăng tin kia về thi thể Dịch Nam Hành được đưa vào giáo y viện đã không thấy nữa!" Đường Khảo ngồi trước máy tính, đang dùng tay mạnh mẽ vỗ bàn.

Đinh Lam cầm bàn phím qua lại lục tìm lần nữa, phát hiện quả thật như vậy, xem ra nhà trường đã bắt đầu can thiệp chuyện lan truyền này rồi.

"Cậu kích động như vậy làm gì? Chuyện Dịch Nam Hành bị phong tỏa đối với chúng ta không gây hại gì a, thầy Vũ Văn không phải cũng bảo chúng ta đừng đem việc này nói ra sao?" Đinh Lam ngoảnh đầu nhìn Đường Khảo nói.

"Tớ không nói chuyện này mang đến kết quả xấu, tớ chỉ là rất chán ghét loại thủ đoạn ém nhẹm tin tức này của nhà trường, bọn họ chính là thích đem đủ loại chuyện xấu bưng bít không công bố. . . . . .Công chúng có quyền được biết rõ tình hình nha!"

"Đều già hết cả rồi, còn như thanh niên phẫn nộ thế này a?" Đinh Lam không cho là đúng vỗ vỗ đầu Đường Khảo, lại lần nữa trở về phòng bếp, đem nước sôi rót vào trong chén.

Sau khi hai người lấp đầy bụng thì rời khỏi phòng làm việc, bắt đầu đi dạo xung quanh trường, nhằm thám thính có tin đồn gì không. Bất quá trong sân trường tựa hồ hết thảy đều như trước kia, cũng không có gì đặc biệt dị thường.

Đang lúc bất tri bất giác, hai người đi đến trước tòa nhà dạy học 2, Đường Khảo vừa đi vừa nhìn nhìn vài tên đang chơi bóng rỗ trên sân thể dục, trong lòng bắt đầu tính toán xem mình có nên tham gia chút vận động hay không, đêm qua bỏ chạy chút lộ trình ngắn thôi mà thiếu tí nữa đứt hơi, thật sự có chút không tài nào nói nổi.

"Lão Đường!" Đinh Lam dùng sức lôi kéo ống tay áo của Đường Khảo.

"Có chuyện gì?" Đường Khảo khó hiểu ngoảnh lại.

"Ôn đại mỹ nữ đến kìa!" Thanh âm Đinh Lam có chút run rẩy.

"Hả?" Đường Khảo đầu cũng không dám quay lại, đang muốn lủi vào bụi cỏ ven đường, phía sau đã vang lên thanh âm quen thuộc.

"Đường Khảo! Đinh Lam! Trốn cái gì mà trốn? Tôi đã sớm trông thấy hai đứa rồi!"

Đường Khảo đành phải chậm rãi xoay người lại, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt nói to: "Cô Ôn, buổi chiều hảo. . . . . ." Bên cạnh hắn Đinh Lam sớm đã hóa đá, nụ cười cứng nhắc đọng lại trên mặt.

Hôm nay Ôn Nhã mặc một bộ đầm màu vàng nhạt, chân mang giày xăng đan dây mảnh, mái tóc đen dài quấn lại sau đầu thành một búi ngắn, phối trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, có vẻ phi thường nhẹ nhàng khoan khái động lòng người, nhìn qua quả thật không phụ danh hiệu giáo viên đệ nhất mỹ nữ đại học S. Nhưng nhìn vẻ mặt của Đường Khảo và Đinh Lam lúc này, lại tựa như đứng trước mặt bọn họ chính là một mẫu dạ xoa hung ác. . . . . .

"Hai đứa các cậu mọc cánh đại bàng rồi đúng không? Lá gan không nhỏ a, sáng nay tiết tiếng Anh của tôi cũng dám trốn!" Ôn Nhã hai tay chống nạnh, mày liễu dựng thẳng.

Đinh Lam ngày thường không sợ trời không sợ đất, hiện tại cư nhiên nói cũng nói không được. Đường Khảo ngược lại lá gan to hơn trả lời một câu: "Đêm qua em ăn gì đó không sạch sẽ, sáng nay cứ tiêu chảy, hầu như không dứt khỏi cửa được. . . . . ."

"Cậu ăn hư bụng, tên này vì sao cũng không đến lớp?" Ôn Nhã chỉ vào Đinh Lam nói, ngón tay trắng nõn như đầu hành suýt nữa đâm vào mũi Đinh Lam.

"Tên. . . . . .Tên này đưa em đến bệnh viện. . . . . ." Con ngươi Đường Khảo nhịn không được loạn chuyển xung quanh.

"Hừ! Lười nghe hai đứa nói nhảm, cảnh cáo hai cậu, không cho phép ỷ vào thành tích mà bỏ tiết!"

Đường Khảo và Đinh Lam khúm núm đáp ứng, không dám cãi lại nữa.

"Sáng mai, đến phòng làm việc của tôi lấy sách." Ôn Nhã nhẹ nhàng bâng quơ nói.

"Hả? Không phải chứ. . . . . ." Đường Khảo vừa nghe, tựa như bị ngũ lôi oanh đỉnh. ( năm đạo sấm sét oánh vô đầu =]] giống sét đánh ngang tai vậy đó!)

"Cô Ôn. . . . . .Đừng mà, chúng em lần sau không dám trốn tiết nữa. . . . . ." Đinh Lam ở một bên cầu khẩn.

"Chiếu theo quy tắc cũ, dịch 15 chương cuối, hai tuần lễ sau gửi vào hòm thư điện tử của tôi." Ôn Nhã khoanh hai tay, mang trên mặt nụ cười giảo hoạt.

Nguyên lai giáo viên dạy Anh văn Ôn Nhã thường xuyên cùng cửa hàng sách hợp tác, ngoài giờ làm việc dịch chút tiểu thuyết nước ngoài thịnh hành, sau đó trên danh nghĩa xuất bản, từ đó kiếm không ít thu nhập. Từ khi phát hiện lớp học có hai học sinh thành tích tiếng Anh rất tốt, Ôn Nhã liền bắt đầu bóc lột hai tên đáng thương này, thường xuất ra bản thảo sách yêu cầu dịch giao cho hai đứa, muốn bọn họ đúng kỳ hạn giao ra bản dịch.

"Cô Ôn. . . . . .Không thể để lần sau giúp được sao? Gần đây hai đứa chúng em bận quá. . . . . ."

Không đợi Đường Khảo nói xong, Ôn Nhã đã đem hai tay đặt trên vai hai người, "Yên tâm đi, hảo hảo làm, sẽ không để cho các cậu làm không công!"

Đường Khảo vẻ mặt đau khổ, gần như sắp khóc lên, lần trước hai người giúp Ôn Nhã cơ hồ dịch nửa quyển sách, Ôn Nhã mới mời bọn họ ăn một bữa cơm. . . . . .

Đinh Lam còn muốn giãy dụa, thấp giọng nói: "Cô Ôn, lần này thời gian khít như vậy, em sợ chất lượng dịch không đạt yêu cầu a. . . . . ."

Ôn Nhã lộ ra một nụ cười mê người, ôn nhu nói:"Tuy rằng hai người các cậu ngày thường thành tích tiếng Anh không tồi, bất quá cuộc thi cuối kỳ sẽ không đơn giản như vậy, nói không chừng. . . . . .Có người sẽ rớt a. . . . . ."

Đường Khảo rùng mình một cái, đồng dạng dùng thành tích cuối kỳ để giao dịch, thầy Vũ Văn và Ôn đại mỹ nữ so sánh với nhau quả thật chính là một trời một vực.

"Haha. . . . . ." Ôn Nhã phớt lờ hai nam sinh vẻ mặt u sầu, mỉm cười tiếp tục đi về phía trước, bất quá mới đi được hai bước, nàng lại đột nhiên xoay người lại.

Đường Khảo và Đinh Lam đều cả kinh, sợ Ôn Nhã lại muốn ra chủ ý gì kỳ quái.

"Kia. . . . . .Thầy Vũ Văn, các cậu biết không?"

Hai người đều sửng sốt, không nghĩ tới Ôn Nhã sẽ đột nhiên hỏi về Vũ Văn. Đường Khảo vội vàng đáp: "Biết biết, chúng em đều từng vào lớp sử cổ đại Trung Quốc của thầy."

"Các cậu cảm thấy thầy này thế nào?"

Đinh Lam không biết Ôn Nhã đến tột cùng có ý tứ gì, do dự một chút nói: "Cũng không tệ lắm, lên lớp tương đối thú vị, có rất nhiều học sinh khoa khác đến dự thính tiết của thầy."

"A. . . . . ." Ôn Nhã gật đầu, "Tôi sáng nay tại phòng nghỉ ngơi của giáo viên trông thấy vài cảnh sát đến tìm thầy ấy, nói chuyện một hồi, thầy ấy đã bị cảnh sát mang đi."

"Hả?" Đường Khảo và Đinh Lam đều chấn động.

"Thầy ấy hình như là giáo viên mới tới năm nay, trong trường cũng chưa có ai biết rõ thầy trước đây làm gì, bình thường cũng thần thần bí bí, chẳng biết thế nào lại đụng đến cảnh sát. . . . . .Được rồi, cứ như vậy đi, ngày mai nhớ rõ đến lấy sách." Ôn Nhã nói xong, lại xoay người rời đi.

Đường Khảo nhíu mày nhìn bóng lưng phong tình vạn chủng của Ôn Nhã nói với Đinh Lam: "Lớn chuyện rồi, thầy Vũ Văn vẫn không thể nào thoát khỏi ma trảo của cảnh sát."

"Cái gì gọi là ma trảo của cảnh sát? Chẳng lẽ chúng ta đứng ở đại diện phe chính nghĩa còn chú cảnh sát phe đối lập sao?" Đinh Lam cư nhiên còn có tâm nói đùa.

Đường Khảo tóm lấy áo của Đinh Lam, la to: "Sớm nói với cậu đi loanh quanh trong trường học phải mắt nhìn xung quanh tai nghe tám hướng! Cậu cư nhiên để Ôn đại mỹ nữ đến gần chúng ta như vậy! Ngày mai cậu đi lấy sách!"

"Tớ không đi! Lỗ tai nào của cậu nghe được nàng gọi tớ đi lấy sách? Nàng gọi chính là cậu!" Đinh Lam dưới tay Đường Khảo ra sức giãy dụa.

Ngay khi hai người đang đùa giỡn, một chiếc xe cảnh sát chậm rãi từ bên cạnh hai người lướt qua, Đường Khảo và Đinh Lam ngừng động tác trên tay, ánh mắt thẳng đuổi theo chiếc xe cảnh sát kia. Trên xe ngồi ba người, dãy trước hai người thân mặc cảnh phục, mà ở chỗ ngồi sau xe mặc thường phục, rõ ràng là Vũ Văn Thụ Học!

Do chạy trong sân trường, xe cảnh sát không mở đèn, cũng chạy rất chậm, cho dù có học sinh đi ngang qua trước xe chặn lối đi, xe cảnh sát cũng không bấm kèn inh ỏi, chỉ chậm rãi đi theo phía sau bọn học sinh.

"Đi! Chúng ta theo sau nhìn xem, đi hướng này, bọn họ dường như không tính toán ra khỏi trường học!" Đường Khảo dắt Đinh Lam không nhanh không chậm theo sát phía sau.

Xe cảnh sát chậm rì rì đi qua sân thể dục lớn của trường, tiếp tục chạy về hướng cửa nam, bất quá dọc đường người đi lại ít dần, xe cũng dần tăng tốc, Đường Khảo và Đinh Lam đã có chút đuổi không kịp nữa.

"Chạy đi! Càng lái nhanh hơn rồi." Đinh Lam vỗ Đường Khảo.

"Lại phải chạy hả. . . . . ." Đường Khảo mặt như đưa đám, bước rộng hai đùi, đi nhanh đuổi theo.

May mà bọn họ không cần chạy bao lâu, xe cảnh sát ngay cạnh hồ sen dừng lại. Đường Khảo và Đinh Lam không dám đến quá gần, chỉ có thể xa xa xem chừng.

Trên xe hai nam cảnh sát xuống trước, một béo một gầy, chuyện đầu tiên xuống xe chính là tự châm một điếu thuốc, tiếp theo Vũ Văn cũng đã xuống, nhưng dựa vào cửa xe sung sướng duỗi thắt lưng mệt mỏi.

"Hình như thầy Vũ Văn không bị còng tay a." Tay Đinh Lam đặt tay trên trán thành mái che nắng nhìn xung quanh, "Thầy còn có thể vươn vai."

"Ừ, đây là bọn họ vì bảo đảm nhân quyền của tội phạm, nơi này dù sao vẫn là nơi làm việc của thầy Vũ Văn. Cậu thấy phạm nhân trong phim ảnh khi bị bắt, cho dù muốn còng tay, cũng phải dùng một bộ y phục khoát lên tay hắn." Đường Khảo ra vẻ lão luyện nói.

Cảnh sát béo đem thuốc hút đến phân nửa thì dập tắt, xoay người từ sau cốp sau xe lấy ra một máy ảnh, miệng Vũ Văn đang nói gì đó, lại chỉ chỉ một rừng cây bên cạnh hồ sen, sau đó ba người cùng đi vào mảnh rừng kia.

Đường Khảo và Đinh Lam vẫn chưa biết, mảnh rừng này chính là nơi Dịch Nam Hành bị tập kích chết. Bọn họ từ hướng ngoài sáp nhập vào trong rừng, giả vờ vô tình đến gần phía đám cảnh sát.

Hai vị cảnh sát ngay trong rừng cây ở phạm vi ước chừng năm thước đi tới đi lui, cũng không chú ý hai học sinh đang tiếp cận. Cảnh sát béo nâng máy ảnh tách tách liên tục chụp vùng mặt cỏ và gốc cây bị khua đứt, cảnh sát gầy thì mang một bao tay trắng, từ trên mặt đất thu nhặt chút cỏ xanh bị vết máu dính vào.

Vũ Văn vừa ngẩng đầu, liền trông thấy Đường Khảo và Đinh Lam đứng ở vị trí không xa, trên mặt Vũ Văn hiện lên một nụ cười, hướng Đường Khảo chớp chớp mắt, tựa hồ muốn bọn họ yên tâm.

Cảnh sát béo khom lưng chụp một hồi, bắt đầu cảm thấy xương sống có chút đau, hắn đứng thẳng dậy cố gắng ưỡn bụng, cũng nhìn thấy Đường Khảo và Đinh Lam.

"Hai người bọn họ là ai?" Cảnh sát béo hỏi Vũ Văn.

"A! Là hai học trò của tôi, đại khái là có chút tò mò tôi và các anh cùng một chỗ, liền đi theo đến đây." Vũ Văn khẩu khí thoải mái đáp.

"Ừ. . . . . ." Cảnh sát béo trầm ngâm một chút, liền hướng Đường Khảo và Đinh Lam ngoắc tay ra hiệu, muốn bọn họ đến gần chút.

Đường Khảo và Đinh Lam phát hiện mình đã bị cảnh sát nhìn thấy, chưa kịp tự hỏi có nên đến không, ai ngờ cảnh sát cư nhiên vẫy tay với bọn họ, hai người đành phải kiên trì đi tới.

"Hai người các cậu nghe đây, thầy của các cậu đang giúp đỡ chúng tôi điều tra một vụ án tử, chúng tôi không dự định mang thầy ấy đi, các cậu trở về giải thích cho các bạn học, được không? Đừng để bọn họ nảy sinh hiểu lầm." Giọng điệu của cảnh sát béo ngay từ đầu còn có chút dữ dằn, bất quá hắn rất nhanh kịp phản ứng, trước mặt chỉ là hai đứa học sinh trẻ tuổi bình thường, cho nên đến cuối cùng vẻ mặt đã trở nên có phần ôn hòa.

"Được, vậy. . . . . .Thầy Vũ Văn, chúng em đi trước. . . . . ." Đường Khảo giả bộ dáng của một học sinh ngoan, cùng Đinh Lam chậm rãi lọt qua tầm mắt của cảnh sát.

Ngay trước khi ra khỏi rừng cây, hai người vẫn còn mơ mơ hồ hồ nghe Vũ Văn và cảnh sát trò chuyện.

"Vì sao. . . . . .Cậu lại đi dạo ở đây, vì sao muốn đem học sinh kia từ nơi này kéo ra ngoài chứ? Cậu có biết cậu làm như vậy là phá hủy hiện trường không? Như vậy sẽ khiến chúng tôi phá án khó khăn. . . . . ." Cảnh sát béo tựa hồ rất bất mãn với Vũ Văn.

"Tôi khi đó không nghĩ nhiều như vậy a, tôi chỉ đụng vào thấy học sinh kia còn hô hấp, liền khẩn trương đem hắn kéo ra ngoài, chẳng lẽ muốn để hắn ở đây chờ chết sao? Vũ Văn vô tội đáp.

"Ôi. . . . . ." Cảnh sát béo đành chịu thở dài một hơi.

Đường Khảo và Đinh Lam im lặng ra khỏi rừng cây, nghe được đoạn đối thoại này, tảng đá lớn trong lòng Đường Khảo và Đinh Lam mới rơi xuống, xem ra Vũ Văn đã ứng phó với cảnh sát tốt lắm, nhưng biết Dịch Nam Hành chính là chết tại mảnh rừng này, hai người lại có một phen tư vị khác nảy lên trong lòng.

Là ai muốn tập kích Dịch Nam Hành đáng thương chứ? Cũng bởi vì trên tay hắn có thanh quái kiếm kia sao? Đường Khảo loáng thoáng cảm thấy trong trường học không còn an toàn.

"Ê! Cậu xem!" Đinh Lam mạnh vỗ vai Đường Khảo, tay chỉ vào một phương hướng.

Đường Khảo theo hướng ngón tay Đinh Lam nhìn lại, ngay vị trí phía sau bọn họ không xa, cư nhiên có một bóng người trong rừng cây lén lút nhìn quanh, phương hướng nhìn tựa hồ chính là vị trí đám người Vũ Văn đang đứng.

"Hung thủ sau khi gây án luôn thích trở lại hiện trường!" Đường Khảo đột nhiên nhớ tới một câu danh ngôn thường thấy trong phim nói như vậy, lập tức hướng bóng người nọ vọt tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.