Hoành Hành Ngang Ngược

Chương 50: Phó bản thứ tư: Vạn nhân mê (8)



Cùng lúc đó tiếng cảnh báo ở khắp nơi trên cả nước đều vang lên.

Xâm nhập giả có hai cánh trên lưng có tốc độ bay rất mau, ai cũng không biết nó có thể từ thành phố B nhằm về hướng thành thị nào hay không, cho nên cả nước chỉ có thể đều tiến vào trạng thái đề phòng.

Vì thế trong nháy mắt, ở các sân bay khắp cả nước, máy bay vừa mới cất cánh liền lập tức đáp xuống, không cần biết là bay tới nơi nào cũng phải lập tức đáp xuống ở sân bay gần nhất, thậm chí còn trực tiếp đáp xuống ở trên quốc lộ trống trải.

Tất cả các hộ gia đình trên cả nước, đang ăn cơm, tản bộ, cãi nhau hay đang đánh hài tử, đều lập tức ngưng hẳn, nhanh chóng chạy ra cửa, lấy gói đồ đặt ở huyền quan, sau đó hòa nhập cùng với dòng người trên đường cũng đồng dạng từ trong nhà từng người chạy ra tiến tới phòng an toàn.

Bốn người Yến gia cũng lập tức lấy gói đồ của bọn họ.

Mỗi gia đình đều sẽ có một gói đồ, bên trong có chuẩn bị túi ngủ, thảm, lương khô cùng một ít dược phẩm, yêu cầu mọi người đúng giờ kiểm tra cùng đổi mới vật phẩm bên trong.

Mà gói hàng này tồn tại chính là bởi vì chuẩn bị cho thời điểm không biết cần tránh ở trong phòng an toàn bao lâu.

Sau khi tiến vào phòng an toàn phía trước, Yến Thư nhận được điện thoại của Mạnh phu nhân, bà ấy vội vàng hỏi: “Kiều Kiều có ở cùng với con không?”

Ánh mắt Yến Thư chợt lóe, nói: “Ở đây.”

Khẩu khí Mạnh phu nhân ở đầu dây bên kia lập tức buông lỏng, ngay sau đó có chút sinh khí nói: “Vậy là tốt rồi, đứa hài tử đáng chết kia, gọi điện thoại cũng không tiếp, không biết người trong nhà sẽ lo lắng……”

“Cô ấy không có việc gì, chúng con đã tiến vào phòng an toàn, mẹ và cha cũng nên chạy vào nhanh đi.”

“Hảo hảo hảo, Kiều Kiều liền để con chăm sóc a……”

Sau khi ngắt di động, đáy mắt Yến Thư một mảnh lạnh băng, Mạnh Kiều Mạnh Kiều, người mà vợ chồng Mạnh gia bên kia để ý hơn vẫn là Mạnh Kiều, ngày thường một bộ thân thiết với cô ta, tới thời điểm mấu chốt còn không phải chỉ lo Mạnh Kiều.

Bất quá như thế làm bực bội trong lòng của cô ta giảm bớt một ít, vợ chồng Mạnh gia nuôi dưỡng Mạnh Kiều nhiều năm như vậy, tình cảm thâm hậu không dễ dàng chuyển dời đến trên người người khác, như vậy thì vợ chồng Yến gia tự nhiên cũng là như thế.

Tuy rằng Cam Lan không biết vì cái gì đột nhiên lại có độ hảo cảm đối với Mạnh Kiều cao như vậy, nhưng nghĩ đến cũng sẽ không tăng lên nữa, thì không có khả năng đem tình cảm cho cô ta cũng lấy ra chia cho cô.

Phòng an toàn quá sâu, lại chen đầy người, sau khi tiến vào thì di động trên cơ bản chính là phế vật, cái duy nhất mà mọi người có thể biết được tình hình ngoại giới chính là những màn hình lớn trên tường.

Lúc này ngoại giới thoạt nhìn còn thực bình tĩnh, ban ngày cùng đêm tối giao hội, ánh nắng còn chưa hoàn toàn tan đi, bóng dáng ánh trăng đã xuất hiện.

Thành phố nguyên bản rộn ràng nhốn nháo, lấy một loại tốc độ không thể tưởng tượng được trở nên yên tĩnh không tiếng động, phảng phất như là trở thành thành phố không người.

Tuy nhiên, người dân ở thành phố B có khe hở xuất hiện không có đủ thời gian rút lui khỏi mặt đất, trở thành trung tâm chiến trường lại không có may mắn như vậy.

Lúc này trên màn hình trong phòng an toàn phòng, đang truyền lại hình ảnh hoảng loạn của thành phố B đến trong mắt mọi người.

Con quái vật có hai cánh trên lưng kia thoạt nhìn giống như một con thằng lằng khổng lồ, một bên cánh mở ra thì ít nhất cũng phải dài hơn mười mét, hơn nữa nó còn phảng phất như là cương cân thiết cốt, khi cánh của nó đánh vào cánh của chiến cơ, thì chiến cơ bị quăng đến thoát ra khỏi quỹ đạo, va vào các chiến cơ đang đánh nhau khác, nhanh chóng rơi xuống.

Móng vuốt của nó cũng không thể khinh thường, sau khi tóm được chiến cơ liền đem nó quăng ra ngoài, chiến cơ đập vào trên tòa nhà cao tầng…… Nó còn linh hoạt hơn so với xâm nhập giả xuất hiện gần đây.

Người trên mặt đất còn có rất nhiều, họ kinh hoảng thất thố chen lấn chạy tới phòng an toàn, một đợt một đợt đám người chen lấn nhau, tiện nghi cho săn thực giả, nó lập tức lao xuống dưới, miệng rộng mở to, đầu lưỡi thật dài lè ra, liền có vài người bị bị cuốn vào trong miệng nó, làm mọi người sợ tới mức liền như điểu thú tán ra khắp nơi, có người trốn trở về trong tòa nhà, có ngừi kinh hoảng thất thố chạy như điên trên đường lớn, nhưng giây tiếp theo đã bị cái lưỡi dài kia cuốn đi.

Các chiến sĩ dưới mặt đất ý đồ cô giăng bẫy nó, nhưng mà súng đạn đối với nó ảnh hưởng không lớn.

Những xâm nhập giả cỡ này thường có lớp da bên ngoài rất dày, đạn bắn không vào, cho dù có vào, thì phảng phất như cũng bị kẹt lại trên lớp da bên ngoài.

Loại bao vây này không khác gì ruồi bọ bay quanh cây, ở trong mắt xâm nhập giả thì, bọn họ cũng bất quá chỉ là đồ ăn mà thôi, thực mau trong miệng nó lại nhiều thêm vài khẩu đồ ăn.

Nếu nhân loại có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của nó, nhưng có lẽ cũng không cần nghe hiểu, mọi người cũng có thể tưởng tượng ra suy nghĩ của con xâm nhập giả này, nhất định là nó đang cao hứng cực kỳ, thế nhưng sẽ có địa phương giàu đồ ăn  như vậy.

Thành phố B lâm vào một mảnh huyết tinh khủng hoảng.

°°°°°°

°°°°°°

“Nữ hiệp Ám Ảnh ở đâu?”

“Nữ hiệp Ám Ảnh ở đâu? Nữ hiệp Ám Ảnh mau ra đây hỗ trợ a!”

“Ô ô ô ô……”

Trong phòng an toàn, sự đồng cảm cũng như sợ hãi bản thân mình cũng giống với những sinh mệnh yếu ớt kia cứ như vậy chết, khiến cho có người khóc thút thít, có người cầu nguyện, có người kêu gọi An Thúy.

Cam Lan khẩn trương cực kỳ, cũng hy vọng nhìn thấy thân ảnh An Thúy, nhưng cũng lại sợ hãi không muốn nhìn thấy thân ảnh An Thúy, quá nguy hiểm, thật sự quá nguy hiểm……

Sau khi con quái vật này trong thời gian ngắn đã tàn sát bừa bãi B thành, liền bay về phía thành phố K, tốc độ di chuyển của nó rất mau, bóng của nó lập tức bao phủ thành phố K.

Lúc này, bên trong thành phố K vẫn còn có người chưa tiến vào phòng an toàn, chắc là cảm thấy thành phố B cách thành phố K có chút xa, cho nên sẽ không thể nhanh như vậy mà dời chiến trường, vì thế nên căn bản là không quá coi trọng lệnh giới nghiêm cả nước, thế nhưng lại còn có không ít người chậm rì rì thu thập vật phẩm quý trọng.

Chình khí vị của những người này, đã đem nó dẫn lại đây.

“Đám ngu xuẩnnày!” Chỉ huy nhìn thấy một màn như vậy liền tức giận đến thất khiếu bốc khói.

Phi công của bọn họ điều khiển chiến cơ liều chết ở trên không trung cùng nó dây dưa, chính là bời vì muốn kéo dài thời gian cho cư dân mau chóng tiến vào trong phòng an toàn tị nạn, kết quả bỏ qua thành phố B, đến thành phố K cư nhiên còn có người ở cọ tới cọ lui!

“A a a a cứu mạng a!!” Mấy cửa phòng an toàn lập tức chen đầy người không vào được, vật phẩm quý giá thu thập hảo mang tiến vào phòng an toàn rớt đầy đất, mà chủ nhân đã bị cuốn ăn.

Sau khi ăn sạch một đám người trên đường này, nó tiếp tục bay về phía trước, vệ tinh đi theo nó di động, sau đó phi thường lo lắng vì một màn đột nhiên xuất hiện ở trước mắt —— một tiểu nữ hài ôm búp bê Tây Dương đang đứng ở trên đường khóc, bên cạnh em ấy nằm một khối bê tông cốt thép thật lớn, phía trước có bắn ra một mảng vết máu phi thường chói mắt, cho dù là người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra là máu từ tấm xi măng khối phun tung toé ra, rất có thể là cha mẹ của em ấy bị tảng đá kia đè chết, một người xung quanh cũng không có.

Có một người ăn mặc áo ngụy trang của quân nhân đặc chủng từ con đường bên cạnh vọt lại đây, hai tròng mắt đỏ đậm, muốn cứu giúp tiểu cô nương.

Cổ xâm nhập giả thô to hơi hơi oai oai, đôi mắt đỏ sẫm chuyển động 360 độ nhìn chằm chằm em ấy, miệng giật giật, đôi mắt mọi người trừng lớn, trái tim nhấc lên, sau đó không ngoài dự đoán, cái lưỡi dài hồng nhạt đáng sợ kia duỗi ra từ nó trong miệng nó, từ không trung bắn về phía tiểu nữ hài kia.

“A!”

Bàn tay đã vươn ra của người quân nhân vẫn còn cách tiểu nữ hài hơn 5 mét, anh ta la lên, cái lưỡi dài trí mạng đã đã lập tức cuỗn tiểu nữ hài đi.

Xong rồi……

Đầu lưỡi đã về tới trong miệng nó, kết cục đã định.

Mọi người đều bị đau lòng khó chịu nhắm mắt lại mắt, nội tâm đều đã từ bỏ.

Nhưng còn có người không có từ bỏ, một đạo hắc ảnh đột nhiên bay tới, tốc độ nhanh như viên đạn mà chiến cơ bắn ra, dừng ở trên đầu con quái vật, ánh đao lạnh lẽo chợt lóe, hung ác không lưu tình chút nào mà đâm vào một con mắt của nó.

Còn chưa kịp hoàn toàn nuốt, đau đớn kịch liệt đã làm nó lập tức mở miệng, có thể nhìn thấy tiểu cô nương bên trong chỉ còn hai chân nhỏ mang giày thể thao đáng yêu ở bên ngoài, nửa thân thể đã tới yết hầu của nó.

An Thúy nắm chuôi đao nhảy xuống, đâm vào hai bên má nó, vòng tay trên cổ tay bắn ra một đạo dây thép, quấn lấy hai chân của tiểu cô nương, sau đó hai chân vừa giẫm, rút đao ra nhảy xuống.

Một loạt động tác này bất quá là ngắn ngủn không đến năm giây, lúc sau quái vật nhận thấy được vịt đã đến miệng còn muốn bay đi, lập tức liền ngậm miệng lại, nhưng mà nó vẫn là chậm một bước, ở nháy mắt nó sắp đóng chặt miệng, tiểu nữ hài đã được An Thúy kéo ra từ trong miệng nó.

An Thúy tiếp được tiểu cô nương, vững vàng rơi xuống đất.

Ai cũng không nghĩ tới, nguyên bản cho rằng kết cục đã định đột nhiên thay đổi, phong hồi vừa chuyển, tuyệt cảnh phùng sinh, người trơ mắt nhìn một màn này phát sinh đều sợ ngây người, sau đó một trận kịch liệt hoan hô vang lên:

“Nữ hiệp Ám Ảnh!!!”

“Cô ấy rốt cuộc cũng tới a a a a!!”

“A a a a a a a a!!!”

“A a a a ô ô ô ô……”

Cam Lan lập tức đi lùi ra phía sau một bước, bưng kín miệng.

Sau khi An Thúy rơi xuống đất liền đem tiểu cô nương đã hôn mê ném cho tên bộ đội đặc chủng kia.

Anh ta lập tức ôm tiểu nữ hài vọt vào tòa nhà bên cạnh, đặt người ở trên mặt đất tiến hành sơ cứu, có lẽ còn kịp, từ khi tiến vào trong miệng con quái vật, còn chưa tới nửa phút.

An Thúy đã đâm một con mắt của nó, nhưng vẫn còn có một con, sau khi ý thức được trong vài giây ngắn ngủi này đã xảy ra cái gì, xâm nhập giả dị thường phẫn nộ, lao về phía An Thúy, lưỡi dài bắn ra.

An Thúy đã sớm có phòng bị, lập tức nắm đao nhanh chóng chạy đi.

Cô chạy ở phía dưới, nó đuổi ở trên trời, cái lưỡi dài kia giống như viên đạn từng cái mà phóng tới, nện ở trên mặt đất rồi lại thu hồi, mỗi một lần đều đập ra một cái hố nông, mỗi một lần đều lướt qua sau lưng An Thúy.

Làm người nhìn đều bị kinh hồn táng đảm.

An Thúy kéo dài ước chừng nửa giờ, một quả đạn tín hiệu ở hai con phố bên ngoài bay lên, dưới màn đêm phi thường sáng ngời, An Thúy nhìn thấy, ngầm hiểu, chạy tới phương hướng kia.

Một chiếc Minibus màu trắng đang đột ngột dừng giữa đường.

Mỗi lần đều thiếu chút nữa đắc thủ rồi lại không có đắc thủ như vậy, đại khái đã làm nó càng thêm phẫn nộ cùng nóng nảy, nhìn thấy An Thúy lập tức trốn vào bên trong một chiếc xe tựa hồ là muốn lái xe chạy, nó dứt khoát đem cả chiếc xe đều cuốn lên, muốn một ngụm cắn hết.

Chỉ còn lại một con mắt nên tầm mắt có góc chết, vì thế nó không thấy được An Thúy đã lăn ra từ cửa bên kia.

Sau đó, “Phanh” một tiếng, kịch liệt nổ tung từ yết hầu nó.

Chiếc xe này là do quân đội chuẩn bị, bên trong xe toàn là bom hẹn giờ, số lượng ngang ngửa với số bom dùng để nổ tung con xâm nhập giả to lớn lúc trước kia.

Có thể đem kia xâm nhập giả cỡ lớn nỗ tung, thì đừng nói là con cỡ trung này.

Trong phút chốc liền vang lên tiếng động như trời sụp, một đám mây hình nấm màu đỏ hồng thật lớn sáng lên trên bầu trời đêm, sau đó đám mây kia trong phút chốc liền tan ra tứ phía.

An Thúy an toàn rơi xuống đất, hơi thở ra một hơi, đem đao cắm trở lại vỏ đao, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe được thanh âm của tiểu nữ hài.

“Chị!”

An Thúy quay đầu, nhìn thấy tiểu cô nương được cô cứu ra từ yết hầu của xâm nhập giả kia đang chạy tới, xem ra là cứu giúp kịp thời, cho nên không có việc gì.

Em ấy còn ôm búp bê Tây Dương, An Thúy cũng không biết em ấy muốn làm gì, liền ngồi xổm xuống.

Liền thấy hốc mắt của em ấy đỏ rực đưa búp bê Tây Dương cho cô, “Cảm ơn chị đã cứu em.”

An Thúy sửng sốt, duỗi tay sờ đầu em ấy, không nghĩ tới tiểu cô nương này lại thò qua, hôn má cô một chút.

Một màn này không biết vì cái gì, thế nhưng lại làm người ta cảm động như thế, người trong phòng an toàn đều rơi lệ.

Nội tâm Cam Lan dâng lên cảm giác tự hào vô hạn, hai mắt đẫm lệ mông lung, người anh hùng này, là con gái ruột của bà!

An Thúy vẫn cứ như trước mà nhanh chóng rời đi khi người quân đội tới.

Cô chạy rất nhanh từ trên mặt đất nhảy lên trên mái nhà, vừa nhảy vừa mở ra phía sau lưng của con búp bê Tây Dương.

Cô lấy máy định vị bên trong ra, búng ngón tay bắn ra.

Thời điểm muốn thả ngựa thì cô mới thả ngựa, bây giờ còn chưa phải lúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.