Thác nước nhẹ nhàng chảy xuống, từng dòng nước trong ngắt, trên thác đá cheo leo mọc đầy rêu xanh, khí tức thanh mát của nước và rêu xanh làm lòng người thanh thãn, thoải mái.
Đối diện với thác đá cheo leo là một thôn, nơi này gần cuối rừng rậm, sát bên một con sông, nơi này cây cối không nhiều, có thể xem như là một mảnh đất trống, xung quanh là hơn trăm kiến trúc, có chút cổ xưa cũ kỹ.
Đây là một thôn có hơn trăm hộ, người thì không nhiều, chưa đến năm trăm người. Thôn này không có tên, nên cũng không biết gọi như thế nào.
...
Bóng tối dần mờ ảo, một tia sáng từ từ hiện ra, lúc đầu mờ dần, nhưng sau đó chậm rãi rõ nét. Phía trước, hai con mắt trong trẻo như nước đang tò mò không ngừng chớp chớp.
Lục Viêm giật mình, ánh mặt lạnh lùng muốn chuyển động, nhưng vừa mới lật người đậy thì cả người liền đau đớn một hồi.
“Aa, ngươi làm gì vậy, mau mau nằm xuống!”
Thiếu nữ đang nhìn hắn cũng giật mình, khi thấy Lục Viêm đang nhăn mày ở đó thì vội đỡ lấy hắn, đặt hắn xuống giường lại.
“Ngươi bị thương rất nặng, đừng có cử động, nếu không vết thương sẽ rách ra, lúc đó ta sẽ không còn thuốc đắp cho ngươi nữa đâu. Đừng làm tốn thuốc của ta chứ, thật là...”
Thiếu nữ nhìn hắn nhíu mày nói, trong âm thanh có chút tiếc hận vì thuốc của mình bị rơi đi không ít, nhìn Lục Viêm hù dọa nói:
“Nằm yên để ta đắp thuốc, nếu còn để rơi nữa ta sẽ không đắp cho ngươi nữa đâu...”
Lục Viêm sắc mặt dần trở lại bình thường, hắn nhớ tới lúc mình đánh chết Tư Không Dịch xong, gặp được thiếu nữ này, rồi ngất đi không rõ lúc nào.
Nếu là trước kia, hắn đã giết chết nàng rồi, dù sao trước kia hắn chỉ có kẻ thù, địch nhân, không có bằng hữu, cho nên bất kể lúc nào hắn cũng cảm thấy không thể tin người khác được, không giết kể khác thì chính là hắn bị kẻ khác giết.
Chỉ là không biết tại sao lúc này, hắn lại có thể ngất đi trước mặt người khác, dù người này là thiếu nữ, nhìn có vẻ nhu nhược yếu đuối.
Mặc dù lần này gặp phải một người khác, chứ không phải địch nhân, thế nhưng Lục Viêm lại cảm thấy bản thân cảnh giác đã giảm xuống, thậm chí còn không đề phòng trước thiếu nữ này.
“Có lẽ ở thế giới này tất cả tu sĩ đều yếu ớt như vậy, cho nên ta khinh thường đề phòng. Thật sự là đáng chết, nếu tiếp tục như thế này sẽ có một ngày bị giết mà không biết”
Lục Viêm lạnh lùng suy nghĩ, hắn phải bỏ đi cái khinh thường này đi, nếu không cũng sẽ chết mà không biết tại sao.
“Gần xong rồi, cố nhịn một chút...”
Thiếu nữ đang đắp thuốc thấy hắn nhíu mày, tưởng hắn đau liền lên tiếng.
Hắn hồi phục lại tinh thần, chậm rãi để cho thiếu nữ kia bôi thuốc lại cho mình, sau khi thuốc vào cả người hắn liều lạnh run một trận, sau đó mát dần, cả người cũng theo đó mà dần trở nên đỡ đau hơn.
Thiếu nữ sau khi đắp thuốc xong thì hướng Lục Viêm nói một câu rồi rời đi, tiếng đóng cửa vang lên, Lục Viêm mệt mỏi nằm ngủ.
Vài ngày sau đó, hắn vẫn tiếp tục ở trên giường, thiếu nữ kia cũng thường xuyên đi tới đắp thuốc cho hắn, rồi cho hắn uống dược dịch trị thương, sau đó là cùng hắn nói chuyện vài câu rồi rời đi.
Lúc này thiếu nữ đắp thuốc cho Lục Viêm, khi nhìn thấy vết thương ngày càng khép lại, thân thể cơ bắp của Lục Viêm càng hiện rõ ra, nhiều lúc nàng vô cùng xấu hổ, nhưng Lục Viêm lại vô sỉ để nàng đắp cho mình.
Lục Viêm mặc dù chỉ mười bốn tuổi, nhưng hắn tu luyện thế phách nên cơ bắp cũng có nổi lên không ít, cùng với khuôn mặt trầm tĩnh, ánh mắt thâm thúy của hắn, thật sự không ai tin hắn là mười bốn, có chăng chính là hai mươi tuổi, nếu không phải thấp một chút thì thật người ta còn cho là như vậy.
Để thiếu nữ đắp thuốc, còn hắn quan sát nơi này một chút, mấy ngày nay hăn chỉ tỉnh được vài ba phút, sau đó lại mệt mỏi ập đến, nên chưa quan sát nơi này, căn phòng này cũng đơn giản không có gì, chỉ có trên tường là treo một bức họa.
Bức họa toàn cảnh màu đen huyền ảo, từng điểm sáng nhỏ rãi rác bên trên càng làm cho bức họa thêm huyền bí. Chính giữa màn đêm là một đồ án màu đỏ mờ nhạt. Nếu như không để ý, thậm chí còn không thấy được đồ án màu đỏ này, chỉ khi chăm chú nhìn vào, mới thấy được một chút ánh đỏ nhàn nhạt.
Những tia sáng nhỏ xung quanh lít nha lít nhít, tạo thành một mạng lưới kết nạp đồ án vào trong, hình thành nên một cái hình đồ cực lớn, bất quá hình đồ này chỉ có những người nhãn lực cực đại mới nhìn ra được, nếu không thì thật không thấy được nó.
Lục Viêm trước kia cái gì chưa thấy qua, hắn chỉ liếc mắt qua, hơi chăm chú một chút liền thấy được cái hình đồ ẩn bên trên bức họa này. Mà để hắn ngạc nhiên hơn là khi hắn nhìn góc độ khác, tinh đồ bên trên lại lấp lánh kiểu khác, làm bức họa biến hóa khôn lường.
“Ảo diệu, bức họa này thật sự xứng với hai từ tuyệt thế. Người vẽ được bức họa này, cũng là tuyệt thế. Không ngờ được tại đây lại có một bức họa như vậy, đáng tiếc, ở đây không có ai biết được giá trị của bức họa này, nếu không cũng không đặt ở nơi này a...”
Nhìn bức họa, huyền ảo, phiêu miểu, biến ảo vạn trượng, Lục Viêm cảm khái trong lòng một tiếng.
“Được rồi, thuốc đã đắp xong, ngươi nghĩ ngơi một chút. Hừm, ngươi làm sao lại bị thương nặng như vậy?”
Thiếu nữ cất đi lọ thuốc trên tay, nhìn Lục Viêm lên tiếng, những ngày này nàng coi như có chút quen thuộc với hắn, nên không khách khí chút nào, dù rằng còn chút e thẹn.
Lục Viêm nhìn nàng một cái, lúc này mới để ý, thiếu nữ này cũng xinh đẹp a, dù không phải tuyệt sắc, nhưng thanh tú thì có thừa, đôi môi đỏ mềm mại, hai má hồng nhạt nhìn vô cùng đáng yêu, nhất là đôi mắt to kia, khi chớp mắt thật sự là vô cùng động lòng người.
Thiếu nữ này sợ là không quá mười sáu mười bảy tuổi, nhưng phát dục lại rất tốt, nơi nào cần lồi thì lồi, nơi nào cần lõm thì lõm, không thừa không thiếu chỗ nào. Trên người nàng có một cỗ thanh mát của thiên nhiên, sông suối, hương thơm của ngàn hoa.
Nhìn thiếu nữ Lục Viêm bất giác nhớ tới Tiêu Ngưng Nhi, trên người Ngưng Nhi có một cỗ khí tức thanh mát như vậy, thiếu nữ này thật sự giống với Ngưng Nhi, chỉ là trên khuôn mặt xinh đẹp Ngưng Nhi là một sự kiên định, còn thiếu nữ là nét trẻ con, thiếu một phần thành thục, nhưng lại thêm một phần tươi vui.
Hắn ngây ngốc một lúc, thiếu nữ bị hắn nhìn cũng đỏ mặt, quay mặt đi nói: “Ngươi, còn nhìn nữa ta liền mặc kệ ngươi...”
Lục Viêm cười cười, cũng không thu lại ánh mắt, nhưng thu liễm hơn, nói:
“Cũng tại ngươi hấp dẫn người quá thôi... Ta vốn định đi săn bắt vài đầu yêu thú, nhưng lại bị một vài yêu thú đuổi giết, cũng may có ngươi cứu, nếu không thì sợ là bị yêu thú cắn xé rồi”
Thiếu nữ bị hắn nói liền đỏ mặt ngượng ngùng, ánh mắt lảng tránh đi chỗ khác, lên tiếng nói:
“Đáng đời, ngươi đúng là không biết sống chết, lại lên trên Phong Tuyệt Sơn Mạch đi bậy, trên đó yêu thú phân chia lãnh địa, ngươi đi nhầm vào lãnh địa của yêu thú nên hẳn là bị yêu thú đuổi giết a... ”
Lục Viêm cười cười, định vỗ ngực ba hoa, nhưng mới chạm vào liền nhe răng đau đớn, nhưng vẫn cố không rên, cắn răng nói:
“Hừ, ngươi xem, còn không phải là sống sờ sờ, khỏe mạnh thế này sao?”
Thiếu nữ nhìn hắn nhe răng đau đớn, lại nghe thấy lời hắn liền bị hắn ba hoa chọc cười:
“Hì hì, ngươi thật là đáng ghét, còn không mau nghỉ ngơi đi”
Nói rồi nàng hướng hắn trừng mắt một cái rồi cười hì hì rời đi, để lại Lục Viêm tà ác nhìn nàng, miệng cười dâm đãng.
Ngày qua ngày, hắn lại ở trên giường, do bị thương quá nặng nên chỉ có thể ở trên giường, không thể di chuyển được.