Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 1124: Mài phục nàng (2)



Trong khoảng thời gian ngắn, nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết, toàn thân đều nổi lên màu đỏ, đó cũng không phải là phát xuân, mà là động khí đấy.

- Bảo bối, sư phụ nàng tìm chết tìm sống, ngươi khuyên nhủ nàng đi!

Lâm Lạc cắn vành tai của Nam Nhược Hoa nói ra.

- Khích lệ thì khích lệ, nhưng ngươi làm gì lại cởi quần áo của Nhược Hoa?

Nam Nhược Hoa mắc cở đỏ mặt, nếu như chỉ là hai người bọn họ, hoặc là một cái bên trong Tô Mị chúng nữ, nàng ngược lại là không sao cả, dù sao sự tình chăn lớn cùng ngủ cũng không phải lần một lần hai rồi.

Thế nhưng mà, đó là sư phụ nàng ah!

- Hai người chúng ta đều cởi chuồng, ngươi không biết xấu hổ mặc vào sao?

Lâm Lạc chơi xấu nói.

Cái này cưỡng từ đoạt lý a!

- Ah!

Nam Nhược Hoa phát ra kinh hô, nhưng nào địch nổi lực lớn của Lâm Lạc, quần áo trên người rất nhanh đã bị từng kiện từng kiện lột bỏ ra, hướng sư phụ của nàng làm chuẩn rồi.

- Ác tặc, ngươi muốn làm cái gì!

Mai Hoa tiên tử hoảng hốt, chẳng lẽ súc sinh này muốn… nàng nhất niệm còn không có quay tới, chỉ cảm thấy trên người nặng thêm, một thân thể trơn bóng đã áp đến trên người của nàng.

Xúc cảm của nam nhân cùng nữ nhân là hoàn toàn bất đồng, người bình thường có lẽ cảm giác không thấy, nhưng đường đường Tinh đế Chí Tôn còn có thể phát giác không ra sao? Dù cho không quay đầu lại, Mai Hoa tiên tử cũng có thể xác định áp ở trên người mình là đồ đệ bảo bối của nàng!

Hai luồng thịt mềm tràn ngập co dãn đang đặt ở trên lưng của nàng, cổ tựa hồ còn có hô hấp nóng ướt, Mai Hoa tiên tử hoàn toàn có thể tưởng tượng thầy trò hai người các nàng đang đứng ở trong tư thế mập mờ như thế nào.

- Súc sinh, ta nhất định sẽ giết ngươi!

Nàng cắn răng phẫn nộ quát.

- Sư phụ!

Nam Nhược Hoa ở thế khó xử, một bên là sư phụ, một bên là nam nhân của mình, nàng giúp bên nào cũng không phải.

Nhưng trong thân thể của nàng là có thêm giả thuyết nhân cách, bình thường tuy có thể áp chế, nhưng vừa đến loại thời điểm này, là thời điểm giả thuyết nhân cách ngẩng đầu, ánh mắt của nàng lập tức trở nên mê ly lên, biểu lộ trên mặt cơ hồ lập tức từ thanh lệ chuyển biến đến yêu mị.

- Á phụ đại nhân, nô tì thật cao hứng, có thể cùng sư phụ chung một chỗ hầu hạ ngươi rồi!

Từ Tiên Tử biến thành kỹ nữ, nàng tràn ngập vui sướng nói.

Mai Hoa tiên tử không khỏi mà nước mắt chảy dài, còn có cái gì thương tâm vượt qua bị đồ đệ duy nhất, coi là con gái thân nhân của mình làm phản nàng hay sao? Tuy nàng biết rõ đây chỉ là giả thuyết nhân cách của Nam Nhược Hoa, cnhưng lời nói xác thực là từ trong miệng ái đồ nói ra.

- Hảo hảo khuyên nhủ sư phụ nàng đi!

Lâm Lạc nhẹ nhàng cười cười, hạ thân một cái, cũng không biết tiến nhập trong thân thể mềm mại nào.

- Ah…

Nam Nhược Hoa phát ra tiếng kêu sung sướng, như là bạch tuộc mà chặt chẽ ôm lấy Mai Hoa tiên tử, để tránh bị lực trùng kích cường đại của Lâm Lạc đụng bay ra ngoài, nàng nắm hai hai ngọn núi cao ngất của Mai Hoa tiên tử, mang chút ghen ghét nói:

- Sư phụ, bộ ngực của ngươi so với Nhược Hoa lớn hơn rất nhiều!

Mai Hoa tiên tử:

- ...

Thoạt nhìn tình huống không tệ, ít nhất Mai Hoa tiên tử không hề như trước kia khóc thiên đập đất như vậy rồi. Liệt nữ sợ mài, Thần linh cái gì cũng thiếu, nhưng duy nhất không thiếu tuyệt đối là thời gian, cũng không tin mài không phục nàng!

Tình huống nếu so với Lâm Lạc tưởng tượng thì tốt hơn rất nhiều, chừng một tháng thời gian, Mai Hoa tiên tử đã thỏa hiệp rồi.

Mặc dù đối với Lâm Lạc y nguyên hờ hững, nhưng ít ra sẽ không đem "Ác tặc", "Súc sinh" đọng ở ngoài miệng mắng không ngừng. Đây hết thảy tự nhiên đều là công lao của Nam Nhược Hoa, có tương trợ to lớn của đại phản đồ này, phòng tuyến của Mai Hoa tiên tử cũng không thể kiên trì bao lâu.

Khoảng cách cầm sắt hài hòa còn rất xa, bất quá có nội gian Nam Nhược Hoa này, Mai Hoa tiên tử nhận mệnh cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Cho đến lúc này, Lâm Lạc mới dám mở ra cửa điện thả người, cùng mọi người gặp nhau, nói rõ chi tiết về sự tình của Đỗ Vô Bệnh.

- Nguyên lai, thằng này rõ ràng đáng giận như vậy!

Chúng nữ đều là lòng đầy căm phẫn.

- Đúng đấy, vạn nhất thật làm cho hắn chiếm cứ thân thể phu quân, không phải cũng bị hắn chơi không sao!

Thủy Doanh Tâm lòng còn sợ hãi nói, lại để cho mọi người một hồi im lặng, nữ nhân này chẳng lẻ không có thể nói chuyện quan trọng hơn một chút sao?

- Phu quân, một tháng này rất thoải mái a?

Tô Mị thăm dò tới.

- Cái này...

Lâm Lạc đầu đầy mồ hôi lạnh.

- Sách, một bên là đồ đệ, một bên là sư phụ, khẳng định rất sướng rồi!

Lạc Ngưng Vân cũng rất không có tư vị nói.

Chúng nữ đều là một bộ ăn người, dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc.

- Các ngươi muốn thế nào?

Lâm Lạc nghiến răng nói.

- Tự nhiên là muốn đền bù tổn thất rồi!

Chúng nữ một loạt lên xuống, làm cho các nàng nghe xong một tháng bức tranh tình dục sống động, thù này tự nhiên muốn hung hăng báo trở về.

Hết thảy lo lắng, hết thảy chia lìa tương tư, đều ở bên trong tình yêu rừng rực lấy được phóng thích, Lâm Lạc ra sức cày cấy, cùng chúng nữ lại hoang đường một tháng thời gian, lúc này mới đem những kiều thê mỹ thiếp này hết thảy dọn dẹp, có thể suy nghĩ chuyện kế tiếp.

Hắn sẽ bởi vì sự tình của Thạch Nguyệt Nha mà như thế tự trách, cũng không là vì hắn đối với Thạch Nguyệt Nha nhiều bao nhiêu cảm tình, mà là lo lắng sự tình đồng dạng phát sinh ở trên người những người khác.

Không phải hắn nặng bên này nhẹ bên kia, nhưng địa vị của Tô Mị, Phong Sở Liên, Lăng Kinh Hồng các nàng ở trong nội tâm Lâm Lạc là xa xa vượt qua Thạch Nguyệt Nha, nếu chuyện như vậy phát sinh ở trên người các nàng, Lâm Lạc không thể xác định mình có thể điên mất hay không!

Đúng là như thế, hắn mới có thể lâm vào trạng thái gần như si ngốc, thẳng đến bị Mai Hoa tiên tử làm "tỉnh lại" .

Nhưng hiện tại, hắn rốt cục suy nghĩ cẩn thận rồi.

Hắn phải trở nên mạnh mẽ, mới có thể phòng ngừa chuyện như vậy!

Thạch Nguyệt Nha từ đâu mà đến, hắn đã biết. Tuy quá trình này là hắn căn bản không muốn chứng kiến, nhưng sự tình đã phát sinh, hắn cũng không thể lừa mình dối người, hiện tại sự tình bức thiết phải hoàn thành, là bổ khuyết Tử Đỉnh, chính thức phát huy vương giả chi uy của Chủ Thần Khí này!

Bất quá, hắn cố nhiên đau lòng, lửa giận của Đỗ Bác Viễn chắc hẳn cũng là thiêu đốt tận trời, lúc này hận không thể đưa hắn bầm thây vạn đoạn!

Phân hồn đã chết, Đỗ Bác Viễn không còn có khả năng tiếp tục khuếch trương phân thân, nói cách khác, Lâm Lạc với hắn mà nói đã vô dụng! Như vậy, còn lại chỉ là thù hận vô tận!

Hắn, sẽ đối mặt một Trung Nguyên Thần đuổi giết!

Dùng lửa giận vô tận của Đỗ Bác Viễn mà nói, chỉ là Tả Văn Trạch cũng không có khả năng ngăn cản! Cho nên, Lâm Lạc căn bản không có khả năng đi trông cậy vào Tả Văn Trạch ra mặt thay mình ngăn lại một kiếp này. Trái lại, nếu hắn đi đầu nhập vào Tả Văn Trạch mà nói, nói không chừng sẽ bị Đỗ Bác Viễn khai ra giá cao trực tiếp từ chỗ Tả Văn Trạch giao dịch qua!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.