Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 1137: Bí địa trong Tử Vong Sa Mạc (1)



Tuy thấy nhức đầu, nhưng hồi lâu không thấy lại để cho Lâm Lạc có chút tưởng niệm, cũng làm cho Lâm Lạc thiếu chút nữa đối với đầu của mình nện một quyền, đây không phải tự tìm đau khổ sao?

Gần kề chỉ qua hai ngày, Phong Sở Liên hoàn thành ngưng luyện Thần hạch, chính thức tiến vào Thần Cảnh, trở thành người thành thần thứ hai trong tiểu tập đoàn của Lâm Lạc.

- Tỷ tỷ đại nhân…

Sư Ánh Hàn chứng kiến Phong Sở Liên sau khi xuất quan, lập tức bỏ xuống chúng nữ coi nàng là bảo bối, hấp tấp mà dính đi lên, để cho các nàng Tô Mị đều giận đến muốn hộc máu.

- Xú nha đầu, đừng cản đường bổn hậu!

Phong Sở Liên một cước đá ra, nguyên bản tiểu nha đầu sẽ bị đá bay, nhưng không biết làm sao tu vi của tiểu nha đầu là Hư Thần Nhị trọng thiên, ngược lại bị nàng mở ra tứ chi quấn lấy, giống như khỉ Koala treo lên rồi.

- Được rồi, đừng để ý tới nàng!

Lâm Lạc vừa cười vừa nói, mọi người nhao nhao ngồi xuống, tuy Hư Thần ở Thần giới không đáng tiền, nhưng đối với bọn người Lâm Lạc mà nói, lại là một thiên đại việc vui, đáng giá bọn hắn chúc mừng.

Người ở lại bên trong Dưỡng Tâm hũ toàn bộ đến đại điện tham gia tụ hội, trong khoảng thời gian ngắn phi thường náo nhiệt, mà Sư Ánh Hàn có bề ngoài đáng yêu nhất không thể nghi ngờ đã trở thành người được chú mục trừ Phong Sở Liên ra.

Đáng tiếc, tiểu nha đầu là kề cận Phong Sở Liên.

Thậm chí dính đến thời điểm Lâm Lạc muốn cùng nữ vương đại nhân ở chung, nàng cũng không chút nào khách khí mà đi vào theo, một bộ phải bảo vệ trinh tiết của nữ vương đại nhân.

Lâm Lạc vô cùng nhức đầu, tuy hắn có thể chế trụ tiểu nha đầu này, nhưng chỉ cần hắn buông lỏng tay, coi như là Dưỡng Tâm hũ cũng hoàn toàn không cách nào ước thúc Sư Ánh Hàn, nha đầu kia thật giống như là pháp tắc hóa thân, căn bản không cách nào giam cầm nàng!

Cùng với Phong Sở Liên thân mật... trừ khi hắn dùng một tay thủy chung cầm lấy tiểu nha đầu này!

Hiển nhiên, đây là không thể thực hiện được!

Lâm Lạc cùng tiểu nha đầu giao phong lần thứ hai, dùng Lâm Lạc thất bại xong việc, chỉ có thể ôm nhẹ lấy nữ vương đại nhân nói chút ít lời tâm tình, cũng đem kinh nghiệm những năm này nói một lần, hoàn toàn không thấy bên cạnh có một con ghẻ kí sinh.

- Bất quá chỉ là một Trung Nguyên Thần, nô bộc vô dụng!

Sư Ánh Hàn lập tức biểu đạt khinh bỉ đối với Lâm Lạc.

Mà Phong Sở Liên cũng đồng dạng ngạo kiều nói:

- Con rệp phu quân, đợi bổn hậu tiến vào Trung Nguyên Thần, liền giúp ngươi làm thịt hắn!

- Tỷ tỷ đại nhân, ngươi thật sự là quá xuất sắc rồi!

Sư Ánh Hàn vội vàng nịnh nọt, trong hai mắt nổi lên sao nhỏ.

- Tiểu nha đầu, nhỏ như vậy đi học lấy chém chém giết giết, coi chừng lớn không nổi đó!

Lâm Lạc thưởng cho Sư Ánh Tuyết một cái ký đầu, trong nội tâm một cái ai oán.

Vốn Phong Sở Liên tiến vào Thần Cảnh, vậy bọn họ có thể thực sự trở thành vợ chồng, thế nhưng mà một tiểu nha đầu lại cứ thế mà chọc vào đến giữa bọn họ, lại để cho người nào đó nguyên bản đầy cõi lòng kỳ vọng tự nhiên tràn đầy nộ khí bất mãn.

Nói một lúc sau, Lâm Lạc cùng Phong Sở Liên chung một chỗ đi ra Dưỡng Tâm hũ, tiếp tục hướng trước tiến lên, mà một cái theo đuôi tự nhiên là như thế nào cũng tránh không khỏi.

- Tiểu nha đầu, ngươi đi ra lâu như vậy, người trong nhà nhất định sẽ lo lắng, nhanh trở về đi!

Lâm Lạc còn kém dùng chân trực tiếp đá bay Sư Ánh Tuyết dính trên người Phong Sở Liên rồi.

- Đừng!

Sư Ánh Tuyết đem cái cổ trắng ngọc phấn ục ục hả ra một phát, một bộ rất tức giận.

Đối mặt tiểu nha đầu củi gạo dầu muối đều không tiến này, Lâm Lạc cũng cảm thấy vô kế khả thi. Không nói trước bối cảnh khủng bố của tiểu nha đầu, hắn cũng không thể bởi vì tiểu nha đầu này quấn người mà làm thịt nàng a?

Mà hắn ngoại trừ một mực cầm lấy, còn có thể làm gì trói buộc nha đầu kia này? Nàng thật giống như hóa thân của không gian pháp tắc, mặc kệ cấm chế gì đều không thể tạo thành ảnh hưởng đối với nàng, tính đả kích trực tiếp càng là không có hiệu quả!

Nhức đầu ah nhức đầu!

- Ân, bão cát lại tới nữa!

Lâm Lạc nhướng mày, ở phía trước, một lốc xoáy do cát vàng tạo thành, giống như một Hoàng Long ở trong thiên địa tàn sát bừa bãi.

Càng là xâm nhập sa mạc, cái hoàn cảnh này lại càng tăng ác liệt, trong cát vàng bay lên bổ sung lấy thổ hệ pháp tắc chi lực khủng bố, có thể đơn giản đem một gã Tinh Đế đỉnh phong đánh thành thịt nát!

Bởi vậy, bây giờ có thể đi ở bên ngoài, cũng chỉ có hai người Lâm Lạc cùng Phong Sở Liên, tự nhiên con ghẻ kí sinh khác thì không cần nhắc tới.

Hơn nữa theo bọn hắn càng lúc càng thâm nhập, dù cho cát vàng đối với Lâm Lạc cùng Phong Sở Liên cũng tạo thành uy hiếp tương đối, bắt buộc bọn hắn phải tế ra lực lượng bảo vệ mình, mà kết quả như vậy chính là bọn họ đi ra nhất định phải cách một thời gian trở lại Dưỡng Tâm hũ khôi phục tinh lực.

- Oa ha ha ha!

Thân thể Sư Ánh Tuyết tháo chạy, bay lên trên bầu trời, thân thể y hệt như tinh linh ở trong cát vàng ra ra vào vào, tuy trung tâm bão cát uy lực thậm chí có thể tiễu sát Trung Nguyên Thần. Nhưng đối với tiểu nha đầu có thể đem thân thể hư hóa mà nói, cái này căn bản không cách nào tạo thành uy hiếp mảy may, chỉ là để cho tiểu cô nương càng thêm vui vẻ.

Lúc này bộ dạng của Sư Ánh Tuyết mới như một tiểu nha đầu.

Nhưng Lâm Lạc cùng Phong Sở Liên đều không có năng lực như nàng, Phong Sở Liên tiến vào bên trong Dưỡng Tâm hũ, mà Lâm Lạc trước đem Dưỡng Tâm hũ mang vào sâu trong lòng đất, lúc này mới tiến nhập trong Dưỡng Tâm hũ. Nếu không bị cuốn tiến vào trong bão cát mà nói, ngay cả Dưỡng Tâm hũ cũng có thể lọt vào trọng thương!

Cái bão cát này tổng cộng giằng co hai ngày một đêm, sau khi biến mất, Lâm Lạc cùng Phong Sở Liên tiếp tục chạy đi, nhưng lông mày của Lâm Lạc cũng là càng nhăn càng chặt, bởi vì theo bọn hắn dần dần tới gần sa mạc. Bọn hắn gặp được lực cản cũng là càng lúc càng lớn, thậm chí đạt đến mỗi ngày chỉ có thể tiến lên ba canh giờ, sau đó phải đi nghỉ ngơi chín canh giờ!

Lâm Lạc tin tưởng, không bao lâu nữa, trong sa mạc tùy tiện bay lên cát bụi cũng có được uy năng địch nổi bão cát!

Tới lúc đó, hắn sẽ nửa bước khó đi!

Mà theo trí nhớ của Thạch Nguyệt Nha lấy được đến xem, cái này xa xa còn không có đạt tới giải đất trung tâm của sa mạc.

Làm sao bây giờ, chẳng lẻ phải đạt tới Trung Nguyên Thần, thậm chí thượng nguyên thần lại đến nơi đây sao?

Nhưng bằng không thì như thế nào, sát địa khủng bố như vậy, hắn tiếp tục đi tới mà nói chẳng khác gì là tự tìm đường chết!

- Đại phôi đản, sao không đến cầu Bổn ma vương!

Sư Ánh Tuyết trôi nổi ở trước mặt Lâm Lạc, rất khó được không có đi dây dưa Phong Sở Liên.

Đúng vậy, thân thể tiểu nha đầu này như là vô hình, hoàn cảnh lại ác liệt nàng có thể không nhìn thẳng, mà chỉ cần nàng mang theo Dưỡng Tâm hũ, trong thiên hạ lại có tuyệt địa nào không thể xâm nhập?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.