Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 1217: Cường giả thần bí (1)



Lần này thời gian bò lên càng dài hơn, Già La Ma vũ động lấy cánh xương lung la lung lay bay ra, chứng kiến Lâm Lạc lại muốn vung nắm đấm lên, lập tức dọa đến hắn hoảng sợ nói:

- Dừng tay…

Bành!

Lâm Lạc căn bản không có ý tứ dừng tay, một quyền này rắn rắn chắc chắc oanh kích, đem Già La Ma nện gục xuống lần nữa.

- Ta đã nói dừng tay rồi!

Đã qua một hồi, Già La Ma không dám lại leo ra, mà là ở dưới đáy hét lớn.

Lâm Lạc cười ha ha nói:

- Ta vì cái gì phải nghe lời ngươi?

Âm Thi, là một trong những đồ vật Lâm Lạc căm hận nhất, cho dù Già La Ma không có ngay từ đầu xuất hiện việc ác, Lâm Lạc cũng tuyệt đối không buông tha hắn.

Già La Ma không khỏi cứng lại, xác thực, hắn có tư cách gì để cho Lâm Lạc dừng tay? Trên thực tế, hắn cũng chưa từng có rơi xuống qua tình trạng thê thảm như thế, lúc nào hắn cần hướng địch nhân cầu xin đến bảo vệ tánh mạng rồi hả?

- Ngươi là không thể trêu vào người đứng phía sau ta!

Tuy Già La Ma không muốn nói như vậy, nhưng liên quan đến tánh mạng của mình, hắn lại không thể không thừa nhận mình thất bại.

- Hắn đồng dạng ở trong Minh Ngục chiến trường, nếu như ngươi giết ta... ngươi cũng đồng dạng sống không được!

- Ah?

Ánh mắt của Lâm Lạc phát lạnh, trực tiếp đưa tay nắm Già La Ma từ trong hố sâu đi ra.

- Ta vốn tưởng rằng ngươi còn có mấy phần cốt khí, nhưng xem ra là đánh giá cao ngươi rồi!

Trên mặt Già La Ma một hồi hỏa thiêu, nhưng vì giữ được tánh mạng hắn cũng đành phải vậy, ngày sau đạt được lực lượng cường đại, lại quay đầu báo thù! Nếu không, người chết cái gì cũng đã xong, còn nói báo thù cái rắm.

Bành!

Lâm Lạc oanh qua một quyền, đánh vào trên mặt Già La Ma, kình lực to lớn thậm chí trực tiếp oanh gãy đi cổ, làn da của Già La Ma, một cái đầu lập tức bay lên không, xẹt qua một đường vòng cung sau đó rơi xuống đất, sau đó lại bắn lên, phanh, liên tục bật lên vài chục lần mới rốt cục ngừng lại.

- Ngươi còn đánh?

Già La Ma phát mộng rồi, sau khi đầu được dựng lại, lộ ra biểu lộ vừa sợ vừa giận.

- Đánh thì thế nào?

Lâm Lạc buông tay chế kìm thân thể Già La Ma ra, một quyền lại oanh, nắm đấm khủng bố đánh tiến vào ngực Già La Ma, đem lồng ngực của hắn cứ thế oanh ra một cái động lớn.

- Không…

Sắc mặt Già La Ma đại biến, bởi vì một quyền này của Lâm Lạc trực tiếp oanh phát nổ trái tim của hắn!

Âm Thi đem huyết dịch tụ ở bên trong trái tim, cố nhiên sẽ không bởi vì đứt chân đứt tay mà bị tổn thất chút nào, nhưng mà đem nguy hiểm tập trung, trái tim này bị đánh phát nổ, tất cả thần huyết ở trong nháy mắt rơi vãi như mưa.

Kỳ lạ chính là, thời điểm những thần huyết này rơi vãi xuống mặt đất, trên mặt đất rõ ràng lập tức mọc ra một mảnh hoa cỏ màu xanh, cũng dùng tốc độ cực nhanh khỏe mạnh phát triển, tạo thành một thảm cỏ xanh .

Nhưng Minh Ngục chiến trường là chỗ đáng sợ hạng gì, lực lượng ẩn chứa trong thần huyết rất nhanh liền bị hao hết, phiến hoa cỏ màu xanh này cũng lập tức héo rũ, hóa thành mục nát một lần nữa trở về Thiên Địa.

Lâm Lạc khẽ giật mình, không nghĩ Âm Thi tà ác rõ ràng còn có một mặt tràn đầy sinh cơ.

Đúng rồi, cuối cùng của chết là sinh!

Âm Thi chi đạo, kỳ thật là một chi của Mộc hệ đại đạo, chỉ là đi cực đoan chi lộ. Nhưng trái tim chi huyết là tinh hoa chi nguyên của Âm Thi, do tử khí ngưng kết, lại diễn hóa ra sinh chi đạo, có một loại hương vị phản phác quy chân.

Chút ít Âm Thi ở Ngân Nguyệt tinh kia cấp độ quá thấp, xa xa còn tiếp xúc không đến sinh chi đạo này, nhưng sau khi tiến vào Thần cấp, tiếp xúc đến tầng diện pháp tắc này, sẽ xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Nhưng mà Âm Thi cuối cùng là tà ác chi vật, cũng chỉ có thần huyết mới bao hàm sinh chi đạo, bản chất y nguyên đại biểu cho tử vong.

- Có đủ hay không!

Già La Ma phẫn nộ quát, trái tim bị đánh bạo, thực lực của hắn sẽ ở một đoạn thời gian rất dài không cách nào tăng lên, trước hết đem bộ phận này hao tổn đền bù trở về.

Lâm Lạc phục hồi tinh thần lại, quay đầu hướng hắn nhìn sang:

- Ngươi cho rằng ta là vì không dám giết ngươi mà phát tiết lửa giận sao?

Già La Ma không khỏi khẽ giật mình:

- Ngươi cũng cho rằng ta là phô trương thanh thế? Ta dùng thần cách thề, sư phụ ta là tồn tại có thể so với Thần Vương, ngươi giết ta, hắn nhất định sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn!

Thần Vương?

Lâm Lạc lộ ra dáng tươi cười nghiền ngẫm, Minh Ngục chiến trường sẽ xuất hiện nhân vật cấp Thần Vương? Hắn là tới làm gì? Nếu quả thật có một vị tồn tại đáng sợ như vậy, Già La Ma còn cần đi khắp nơi giết chóc sao?

Nhưng khi nhìn bộ dáng của Già La Ma lại không giống như đang nói dối. Hơn nữa thật muốn kéo tuyệt thế cường giả đi ra mà nói, Thượng Thiên thần đã đầy đủ rồi, cũng càng đáng tin cậy một ít. Làm gì lại biên ra Thần Vương chứ?

- Vậy đến nói vị Thần Vương này một chút a!

Lâm Lạc nhìn về phía Già La Ma.

- Ta phát thệ qua, không thể lộ ra một chút sự tình về hắn, nhưng hắn thực sự tồn tại!

Già La Ma kích động nói, bởi vì giết chóc vô số, hắn đối với sát khí vô cùng mẫn cảm.

Lâm Lạc nhún vai nói:

- Vậy giữ lại ngươi còn có cái ý nghĩa gì?

- Không, không, không…

Cảm ứng được sát ý kiên định của Lâm Lạc, Già La Ma biến sắc.

- Sư phụ ta là…

Bành!

Già La Ma vừa mới muốn thổ lộ che giấu, đầu của hắn cũng ở trong nháy mắt nổ tung, ngay cả thần hồn cũng ở cùng một thời gian chôn vùi, thân thể không đầu ngã xuống đất. Thần hồn vừa chết, thần thể tự nhiên cũng mất đi hết thảy sinh cơ.

Lâm Lạc nhìn xem thịt nát vãi đầy mặt đất, lộ ra một vẻ do dự.

Thoạt nhìn, Già La Ma nói đúng nói thật, sau lưng của hắn xác thực có một tuyệt thế cường giả có thể so với Thần Vương. Hơn nữa cường giả này ở trong thần hồn của hắn hạ cấm chế, chỉ cần có ý thổ lộ ra tin tức gì có quan hệ vị cường giả kia sẽ lập tức xóa đi thần hồn của hắn!

Vị kia đến tột cùng là tồn tại như thế nào, ngay cả danh tự cũng không để cho người biết rõ? Vì cái gì một tồn tại có thể so với Thần Vương muốn dừng lại ở trong Minh Ngục chiến trường như vậy?

Đám Thần Vương lựa chọn nơi đây tiến hành Minh Ngục chiến tranh hiển nhiên là có đạo lý riêng, có lẽ là nguyên nhân vì cái gì vị cường giả kia sẽ xuất trong này.

- Đa tạ Đại nhân tương trợ!

Ngay thời điểm Lâm Lạc nghĩ đến nhập thần, hai nữ tử vốn phụ thuộc vào Quý Hạ chạy vội tới, nhao nhao quỳ bái, một bên dùng ánh mắt kiều mỵ nhìn xem hắn.

Các nàng vốn là tán tu, không có thế lực gì có thể dựa vào, sau khi bị ép tiến vào Minh Ngục chiến trường, các nàng chỉ có thể bán đứng thân thể của mình, phụ thuộc vào cường giả cầu sống tạm.

Ở bên trong tiểu đoàn thể của Quý Hạ, các nàng là kỹ nữ, chẳng những phải đồng thời hầu hạ sáu Sơ Vị Thần Nhị trọng thiên như Quý Hạ, có đôi khi còn phải bố thí thân thể cùng ba gia hỏa Sơ Vị Thần nhất trọng thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.